Anh ta cười khẩy đáp: “Kẻ tám lảng người nửa cân thôi, không ngờ cô gái lúc đầu đơn thuần như thế như cô, bây giờ lại trở nên bợ đít như vậy, tham lam hư vinh như vậy.”
Tôi càng nghe càng tức giận, nhưng cũng càng cảm thấy chột dạ, cũng may anh ta không biết những chuyện trước đây tôi làm, nếu không anh ta cáu lên lại đi nói với bố mẹ tôi, vậy thì tôi làm sao có thể đối mặt với họ nữa.
Tôi chỉ đành cưỡng chế tất cả ưu tư trong lòng, cố gắng nói năng ôn hòa: “Giả Tường Vũ, vốn dĩ tôi chẳng có quan hệ gì với anh, chuyện của tôi cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh đi đi, cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết.”
Lời tôi nói cũng không biết có phải tràn đầy ma lực gì không mà anh ta nghe xong lại đột nhiên quỳ xuống, bò đến bên cạnh tôi, hai mắt đẫm lệ kéo qua kéo lại vạt áo tôi, nói: “Viện Viện, em đánh anh đi, lúc nãy anh nói toàn là lời nói lúc tức giận, anh nhất thời hồ đồ, em tuyệt đối đừng giận anh, em đánh anh đi, cứ ra sức đánh đi, anh tuyệt đối sẽ không kêu than một lời.”
Nói rồi anh ta ra sức tát vào miệng mình, anh ta đánh mạnh như thế, chỉ vài cái thôi đã tát mặt mình đỏ ửng cả lên rồi.
Thấy anh ta tự hành hạ mình như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ emu gì, tôi cũng có thể hiểu được phần nào tâm trạng lúc này của anh ta.
Ngày trước trong lòng anh ta tôi luôn là hình ảnh tồn tại của một nữ thần, lúc đó anh ta còn ôm thái độ chỉ đứng nhìn từ xa chứ không dám khinh nhờn. Nhưng từ sau khi anh ta theo dõi tôi, anh ta thấy mặt khác của tôi, niềm tin tưởng và ngưỡng mộ ấy đã sụp đổ trong phút chốc rồi, sự biến hóa thay trời đổi đất ấy khiến anh ta nhất thời khó mà chấp nhận được, thế nên mới có lời phân trần ngày hôm này.
Còn lời từ chối lạnh như tiền của tôi khiến ưu tư trùng trùng chất chứa trong lòng bấy lâu của anh ta đột nhiên bộc phát, đầu tiên là muốn chiếm hữu tôi giống như những người đàn ông khác, dưới sự phản kích của tôi, suy nghĩ này của anh ta liền tan vỡ, tiếp đến anh ta lại châm chọc khiêu khích tôi, định đạp đổ tinh thần của tôi, nhưng tinh thần của anh ta không mạnh mẽ như anh ta nghĩ, vào lúc tôi nói câu coi như chưa từng quen biết anh ta, anh ta đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Nếu như không xảy ra những chuyện này, chí ít chúng tôi vẫn có thể làm đồng hương và bạn học của nhau, thậm chí là bạn bè, nhưng từ lúc tôi nói ra câu đó anh ta liền biến mất hoàn toàn trong cuộc đời tôi rồi, đây là diều anh ta không thể nào chấp nhận được.
Vậy nên anh ta mới giống như một con chó lang thang, cầu xin sự tha thứ của tôi.
Tôi cũng không biết nếu như giải quyết tình thế hiện tại, nếu như tôi thật sự nhẫn tâm cắt đứt hết hi vọng của anh ta, khó mà đảm bảo được anh ta sẽ không tung tin gì độc ác cho gia đình tôi, nhưng nếu làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có khi nào anh ta lại quấy rầy tôi tiếp không.
Sau nhiều lần đắn đo, tôi vẫn quyết định ngăn hành động tự mình hại mình của anh ta lại, nói với anh ta bằng giọng thắm thiết: “Chuyện hôm nay đến đây thôi, sau này anh đừng theo dõi tôi nữa, vậy sẽ khiến tôi rất khó xử!”
Anh ta vui mừng khôn xiết, nắm chặt lấy cẳng chân tôi, ngẩng đầu lên nói: “Viện Viện, em tha thứ cho anh thật sao, đây là thật sao?”
Tôi chán ghét, hất tay anh ta ra, tiếp tục nói: “Tôi có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, cũng có thể không tính toán so đo với anh, nhưng anh sau này có thể đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa không, còn nữa anh đừng gọi tôi là Viện Viện, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm...!”
Anh ta ngây người ra một lúc, như kiểu chưa hiểu ý trong câu nói của tôi, trong lúc anh ta vẫn đang chần chừ, tôi liền quay người rời khỏi cái nơi thị phi đó.
Tôi không biết sau này anh ta có bớt bớt lại không, nếu anh ta thật sự làm đến mức quá đáng, tôi sợ tôi nhất thời kích động hủy hoại anh ta, trong lòng cũng chỉ mong anh ta sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch nữa.
Mặc dù hiện tại tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, nhưng từ những kinh nghiệm trước đây, tôi cũng biết làm thế nào để lợi dụng được tài nguyên và ưu thế của mình, tôi không phải người không có tâm địa độc ác, chỉ là vẫn chưa gặp phải người và chuyện gì thật sự khiến tôi phải ra tay độc ác thôi, nhưng từ lúc xảy ra chuyện của Đông Phi, tôi phát hiện ra góc độ xem xét vấn đề của tôi bắt đầu trở nên phong phú hơn rồi.
Những chuyện trước kia không dám nghĩ đến cũng dần dần xuất hiện trong đầu tôi, mà tôi lại chẳng thấy phản cảm, tôi không biết là tôi thực sự trưởng thành rồi, hay là bị cái thế giới vẩn đục này lây nhiễm rồi nữa, trở nên không còn thuần khiết như trước nữa.
Giả Tường Vũ đã làm mất rất nhiều thời gian của tôi, sắp đến giờ hẹn rồi, tôi vội vàng bắt một chiếc taxi theo địa chỉ đến trước một khu biệt thự yên tĩnh.
Tôi ấn chuông cửa nhà đó theo số nhà.
Không có ai ra mở cửa cho tôi, nhưng cửa lại tự mở ra, tôi bước vào, trong lòng có hơi thấp thỏm lo âu.
Thẩm Lệ Lệ giới thiệu qua cho tôi về vị khách này, cô ta nói chủ nhân căn nhà này là một người đàn ông sống một mình, hình như còn là một nhà văn, anh ta lúc nào cũng có thể nghĩ ra cách giày vò phụ nữ, là một kẻ không dễ đối phó.
Biệt thự này rất rộng, bên trong cũng không có nhiều vật dụng trong nhà, mặc dù đèn bật sáng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút u ám, như thể nơi đây rất thiếu hơi người ấy.
Tôi gặp được chủ nhân căn nhà này trong phòng sách trên tầng hai, anh ta là một người đàn ông rất gọn gàng tầm bốn mươi tuổi.
Đầu tóc và râu anh ta đều cắt sửa rất gọn gàng, giống như cách bày biện đồ vật trong nhà anh ta vậy, rất có quy củ.
Từ những chi tiết này có thể đoán ra anh ta dường như là một người đàn ông có tính kiểm soát rất mạnh, kiểu người này thích chủ đạo mọi thứ, không thích bị người khác khống chế, tính khí cũng khiến người khác nhất thời khó đoán được.
Vậy nên anh ta không nói gì, tôi cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ta.
Anh ta quan sát tôi từ trên xuống dưới, dường như rất hài lòng với điều kiện của tôi, anh ta lạnh lùng nói: “Năm nay em thật sự mới có hai mươi!”
Tôi không biết anh ta hỏi câu này là có ý gì, chỉ có thể gật đầu nhẹ một cái, nói: “Vâng thưa tiên sinh, năm nay tôi mới hai mươi tuổi!”
Anh ta cười nhạt, “Tôi nhìn ra trong ánh mắt em rất nhiều sự ê chề, dường như em đã trải qua rất nhiều chuyện, đây là điều không thường xuyên thấy ở độ tuổi của em.”
Tôi cười nhẹ một cái, “Không ngờ tiên sinh còn biết xem tướng, cảm giác rất thông thái đó.” Tôi cố ý làm ra vẻ lẳng lơ, khêu gợi ngọn lửa dục vọng trong lòng anh ta.
Nhưng anh ta lại lắc lắc đầu nói với tôi: “Thời gian đêm này còn rất dư dả, không vội, không vội, em biết nấu ăn không, lâu lắm rồi tôi không được nếm mùi vị thức ăn nhà làm!”
Mặc dù tôi cũng không phải chưa từng gặp qua những vị khách kì lạ, thế nhưng vị khách yêu cầu như vậy đúng là lần đầu tiên gặp, chẳng còn cách nào, yêu cầu của khách hàng là quan trọng nhất, tôi chỉ có thể lách ca lách cách lắc qua lắc lại trong bếp nhà anh ta.
Chính vào lúc tôi đang bận làm, không biết anh ta từ đâu đi ra, tay cầm một chiếc tạp dề làm từ lụa tơ tằm, đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt ve vùng eo con kiến của tôi, nói khẽ vào tai tôi: “Tôi thích nhìn dáng vẻ em chỉ đeo tạp dề!”
Tôi sửng sốt với suy nghĩ biến thái của anh ta, nhưng vì kiếm tiền tôi cũng chỉ có thể đáp ứng anh ta, lúc tôi cởi bỏ từng lớp quần áo trên người chỉ mặc lên chiếc tạp dề đó, tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng hừng hực tỏa ra từ người anh ta.