Phương Kỷ do dự một hồi vẫn không chịu đồng ý: “Em không sao là tốt rồi, gần đây không quá yên ổn, em tốt nhất là không nên ra ngoài để tránh gặp phải phiền phức gì!”
Bị mấy câu nhắc nhở đi nhắc nhở lại của họ khiến tôi muốn điên lên được, chỉ biết nói tôi không nên ra ngoài mà lại không nói là có chuyện gì, điều đấy khiến tôi tức không chịu được, tôi tức giận mà túm áo Phương Kỷ nói: “Nhanh nói cho tôi biết là có chuyện gì, nếu không đừng trách tại sao sau này tôi không gặp anh nữa!”
Phương Kỷ và Lưu Tê, Vũ Dương đều không giống nhau, mặc dù năng lực của anh ta rất tốt, nhưng tính tình lại có chút yếu đuối nên anh ta rất khó chịu đựng áp lực từ tôi, dường như tôi có vị trí rất đặc biệt trong lòng anh ta nên anh ta không có tí sức chống cự nào với tôi chỉ hỏi lại lần nữa mà anh ta đã không chịu được mà nói thật hết mọi chuyện cho tôi.
Hóa ra, trong quá trình Trần Thiên, người thành phố G tiếp nhận sự thẩm vấn của tòa án gần đây thì đột nhiên bị một đám người vũ trang đầy đủ cướp đi, không ai biết những người đó thuộc thế lực nào, mà cả cảnh sát cũng không có thông tin đáng tin nào.
Nhưng chuyện này cũng không phải điểm chính mà chỉ là mồi dẫn cho một loạt chuyện xảy ra sau đó.
Trần Thiên đã dốc sức làm ăn ở một nơi phức tạp như thành phố G lâu như thế, đương nhiên không thể chỉ có một mình, lợi ích của hắn ta từ lâu đã vô hình có dính dáng đến rất nhiều thế lực lớn, nếu mà hắn ta chết thì cũng dễ bàn, coi như là xong hết mọi chuyện, nhưng hắn ta lại ở lúc mấu chốt bị tòa án thẩm vấn mà bị cướp đi, điều này lại khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải có ai đang âm thầm mưu tính, muốn một lúc mà thanh trừ hết các thế lực có liên quan đến Trần Thiên.
Những người này cũng vì bảo vệ chính mình mà phải đoàn kết lại, một mặt thì thả các tin tức treo giải thưởng ra khắp nơi, chỉ cần bắt được Trần Thiên hay giết luôn hắn ta thì sẽ đạt được giải thưởng hậu hĩnh, mặt khác bọn họ bắt đầu liên thủ đả kích các gia tộc và thể lực có khả năng tham gia vào vụ việc của Trần Thiên.
Nhà họ Vũ Dương cũng nằm trong những gia tộc bị đả kích, cũng may thế lực nhà họ Vũ Dương không chỉ giới hạn trong thành phố G mà họ hình như còn có sức ảnh hưởng khá lớn ở thành phố B, thế nên tạm thời có lẽ không có việc gì.
Trải qua một đoạn thời gian giằng co, ngọn lửa chiến tranh đã từ thành phố G lan sang thành phố T, những thế lực ở thành phố T có mối quan hệ mật thiết với các thế lực của thành phố G cũng đã bị lan đến, mà bị ảnh hưởng lớn nhất thì phải kể đến vận động sản nghiệp của Hứa Phi.
Vì giữ gìn sự ổn định của thành phố T, các thế lực lớn của thành phố này cũng chỉ đành liên hợp lại để cùng nhau đối phó với các thế lực của thành phố G từ ngoài tràn vào, từ đó mà tạo nên một cơn sóngng gió ngập trời.
Khắp nơi đều là những mạch nước ngầm đang khởi động, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
Bởi cuộc chiến trong bóng tối đã bắt đầu nên thời gian gần đây có rất nhiều bọn liều mạng từ tỉnh ngoài tràn vào, thế nên phố lớn ngõ nhỏ rất hay xảy ra chuyện, trước khi đợt phong ba này chấm dứt triệt để thì có thể nói rằng chẳng có nơi nào an toàn ở thành phố T và G cả.
Sau khi nghe xong những gì Phương Kỷ kể, lòng tôi mãi không thể bình tĩnh lại, tôi thì cũng không phải lo thành phố T với G loạn thế nào, những việc đó thì vốn cách cuộc sống của tôi rất xa, cũng chẳng đến lượt tôi quan tâm, nhưng chỉ vừa nghe cái tên Trần Thiên đó, trong lòng tôi lại khó hiểu mà rung động, chỉ vừa nghe tên của hắn ta, tôi không nhịn được mà nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm ấy và cả khuôn mặt cười như ma quỷ của hắn ta.
Tôi há mồm thở hổn hển, khiến cả Phương Kỷ cũng giật hết cả mình, nhìn vẻ mặt của anh ta thì dường như anh ta cũng biết một số chuyện giữa tôi và Trần Thiên, nhưng lại không quá hiểu rõ, nên mấy lời nhắc nhở của anh ta cũng chỉ vì muốn tránh cho tôi không bị ân oán giữa Trần Thiên và Hứa Phi lan đến, cũng vì quan tâm tôi.
Nhưng anh ta không hề biết rằng tôi đã tham gia rất sâu vào chuyện đó, cũng vì sự xuất hiện của tôi mới khiến nhà Vũ Dương quyết tâm muốn diệt trừ Trần Thiên hắn, nếu nói đến người mà hắn ta thù nhất hiện giờ là ai, thì đầu tiên là tôi, rồi cả Vũ Dương, Hứa Phi đều là mục tiêu chủ yếu.
Mặc dù Phương Kỷ hiểu biết đôi chút nhưng lại không nắm được nội dung quan trọng nhất, mà tôi cũng không định nói với anh ta những điều này.
“Viện Viện, em không sao chứ, tâm trạng của em hình như rất kích động, em đừng sợ, Trần Thiên nếu đã thua rồi thì cũng không có năng lực làm hại em đâu, tôi sẽ bảo vệ em, không để em xảy ra chuyện gì!”
Tôi hơi mệt mỏi lắc đầu: “Phương Kỷ, anh đừng dính vào chuyện này, chuyện đi đến bước đường này tôi không muốn liên lụy thêm ai nữa!”
Phương Kỷ vô cùng kích động nói: “Em nói gì thế hả, một người đàn ông mà đến bảo vệ người con gái mình yêu cũng không làm được, thì còn làm cảnh sát làm gì!”
Nghe anh ta nói vậy tôi vô cùng cảm động, mặc dù tôi không có cảm giác gì với anh ta nhưng tôi rất biết ơn việc anh ta thích mình, tôi nhẹ nhàng cầm tay anh ta nói: “Phương Kỷ, tôi biết anh tốt với tôi, nhưng thật sự thì anh không cần dính líu đến vũng nước bẩn này, bọn họ chó cắn chó cũng không phải việc chúng ta có thể tham gia.”
Phương Kỷ dường như hiểu được điều gì liền kinh ngạc hỏi: “Viện Viện, có phải em biết gì không, nếu em biết gì thì nói cho tôi đi, nếu tôi có thể sớm bắt Trần Thiên một ngày thì cũng có thể kết thúc sự hỗn loạn này sớm một ngày, em cũng không cần cứ lo sợ nơm nớp nữa!”
Bây giờ tôi cũng có hơi hồ đồ, tôi không biết nên xử lý chuyện này thế nào, nếu do tôi ra mặt để dẫn dụ Trần Thiên xuất hiện thì chuyện này chẳng nghi ngờ gì sẽ có thể kết thúc sự hỗn loạn này, nhưng tôi không đủ dũng cảm, mà cũng không chắc liệu thân phận của tôi có đủ để khiến Trần Thiên coi trọng.
Thêm nữa là tôi vốn không muốn nhiều người biết chuyện mình bị làm nhục trước đây nên tôi liền chìm trong sự rối rắm.
Phương Kỷ vẫn không ngừng hỏi han tôi, tôi biết anh ta là vì tốt cho tôi nên không thể chỉ trích anh ta mà chỉ nói: “Phương Kỷ, có những chuyện không phải tôi không muốn nói cho anh biết mà tôi thật sự không thể nói thành lời, xin anh đừng ép tôi, tôi thật sự đã rất mệt, rất sợ, cũng không muốn tiếp tục dính vào sự tranh chấp nào!”
Vẻ mặt anh ta đột nhiên biến sắc, như thể đã hiểu ra điều gì, anh ta nhẹ nhàng ôm tôi, nói: “Viện Viện, em yên tâm, em không muốn nói thì anh tuyệt đối sẽ không ép em, em cứ yên tâm đi học, anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ em!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lại có chút xoắn xuýt, Vũ Dương và Lưu Tê chắc chắn cũng đã phái người âm thầm bảo vệ tôi, đặc biệt là Lưu Tê, dù thái độ của anh ta đối với tôi lúc thế này lúc thế kia, nhưng từ sau lần Đông Phi bị bắt cóc, và cả hôm qua anh ta giúp tôi và Cố Dĩnh tạo uy ở trường thì cũng nhận ra rằng anh ta rất quan tâm tôi.
Nếu mà lúc này Phương Kỷ lại kêu ai đến bảo vệ tôi nữa thì rất có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn với người do Lưu Tê hay Vũ Dương phái đến.
Thế nên tôi liền ngăn anh ta nói: “Không cần đâu, có người bảo vệ tôi rồi, trước tôi không nhớ ra, anh vừa nhắc thì tôi mới nhớ được!”