“Cô Tiêu, cô xem, chẳng phải hắn cũng đang gây rối à?”, Công Tôn Thần khôi phục lại tự tin, thậm chí còn hơi châm biếm, nỗi lo trong lòng hắn đã không còn nữa, quả nhiên Tô Minh đang lòe thiên hạ.
Tô Minh, tên khốn không biết điều, vì khiến hắn ghê tởm mà anh cố ý gây rối trong buổi đấu giá Tứ Đỉnh ư? Cô ý bỡn cợt Tiêu Nhược Dư? Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!
“Cậu Tô, mặc dù người đến là khách nhưng mong anh tôn trọng quy định của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sự căm ghét.
“Tôi không đùa. Cô Tiêu chỉ cần đi đến nghe tôi nói, cũng không mất bao nhiêu thời gian”, cảm xúc của Tô Minh vẫn không hề thay đổi.
Tiêu Nhược Dư vừa tò mò lại vừa tức giận. Cô ta muốn vén màn trò hề này của anh.
Anh muốn chơi thì cô ta chơi cùng anh.
“Được”, Tiêu Nhược Dư đồng ý.
Thật sự đồng ý rồi.
Dưới sự chú ý của mọi người, cô ta bước xuống bục, đi về phía Tô Minh.
“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn vô cùng lo lắng, vẻ mặt trắng bệch. Lạc Thu Thủy cũng không yên lòng mà túm lấy tay Tô Minh.
Rất nhanh Tiêu Nhược Dư đã đến hàng ghế chỗ anh.
“Mộ Cẩn, em nhường chỗ một lát. Cô Tiêu, cô ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nói chi tiết cho cô nghe”, Tô Minh nói.
“Vâng”, Diệp Mộ Cẩn ngoan ngoãn đứng lên nhường lại chỗ.
Tiêu Nhược Dư do dự một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Minh khiến anh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
“Cậu Tô, mời nói”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng, giọng nói của cô ta không lớn nhưng không che giấu được sự xa cách cùng phẫn nộ.
Tô Minh nghiêng đầu thì thầm bên tai Tiêu Nhược Dư: “Cô Tiêu, tôi có thể chữa khỏi hoàn toàn vết sẹo do kiếm gây ra trên mặt cô, còn có thể tiêu trừ kiếm ý đang ngăn chặn chân khí trong kinh mạch ở cánh tay cô, giúp cô lại lần nữa trở thành tu giả võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị”.
Trong chớp mắt, đôi mắt Tiêu Nhược Dư lóe lên, thậm chí cơ thể còn run rẩy!
Cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trái tim vẫn đập dồn dập không ngừng!
“Thật sự?”, Tiêu Nhược Dư ngây ra một lúc mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, giọng nói cũng run run.
Tô Minh gật đầu.
“Nếu anh lừa tôi thì sao?”
“Cô có thể cược một lần”.
Tiêu Nhược Dư lại im lặng.
Một lúc lâu sau.
Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: “Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này”. Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: “Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh”.
Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.
Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.
Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi.
“Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này”.
Cùng lúc đó.
“Cái gì?”, Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: “Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất cuộc hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!”
Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi “cô Tiêu” mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.
Hắn phẫn nộ mà chất vấn.
Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?
“Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi”, Tiêu Nhược Dư nhìn hắn nói.
Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.
Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.
Không thể đắc tội được.
“Phù…”
Công Tôn Thần hít sâu, áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, chắp tay nói: “Xin cô Tiêu lượng thứ cho sự nóng nảy của tôi, đây là hội đấu giá, ai ra giá cao thì được. Rốt cuộc hắn đã đưa ra bảo vật gì mà có thể đáng giá hơn 50 tỷ hiện kim cùng nửa cân trà đại hồng bào cổ thụ, một mảnh hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch chứ? Xin cô Tiêu nói cho rõ ràng để tôi có thua cũng tâm phục khẩu phục”.
Những người khác cũng vô cùng tò mò mà nhìn Tiêu Nhược Dư!
Rốt cuộc Tô Minh đã nói gì với cô ta mà chỉ một câu đã có thể đánh bại được tất cả những bảo vật mà Công Tôn Thần đưa ra.
“Cậu Công Tôn có phục hay không không quan trọng”, nhưng Tiêu Nhược Dư không muốn nói: “Quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi”.
Như này chẳng khác nào đang khinh người.
Là hội đấu giá lớn nhất, lâu đời nhất, cũng có quyền uy nhất Hoa Hạ, Tiêu Nhược Dư nói vậy chẳng khác nào bôi đen hội đấu giá Tứ Đỉnh, thật là quá tùy hứng.
“Cô Tiêu, tôi kính trọng cô nhưng dù sao hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng không phải của mình cô, chỉ một câu nói của cô đã quyết định người có quyền sở hữu của cây nhân sâm này, đã vậy còn không chịu nói ra rốt cuộc là bảo vật gì? Như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cùng uy quyền của hội đi?”, Công Tôn Thần sầm mặt nói.
Hắn cắn mãi không chịu buông.
Không ít người gật đầu, cảm thấy Công Tôn Thần nói rất có lý. Lúc này hành vi ương ngạnh, vô lý của Tiêu Nhược Dư thật sự chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của hội đấu giá Tứ Đỉnh.
“Haha…”, Tiêu Nhược Dư khinh thường cười. Cô ta giơ tay để lộ ra một chiếc nhẫn ngọc: “Hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là của một mình tôi! Lúc trước tôi là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, hai tháng trước bố tôi từ chức nên hiện tại tôi chính là chủ nhân của hội!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.
Thật đáng sợ.
Địa vị của Tiêu Nhược Dư ở hội đấu giá Tứ Đỉnh còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
“Chuyện này…”, Công Tôn Thần cảm thấy ức chế, vô cùng ức chế, đến mức còn có cảm giác muốn khóc.
Hắn thở hổn hển, não bộ như bị thiếu oxi, mắt trợn trừng.
Lúc này, Cơ Khâm đột nhiên lên tiếng:
“Cô Tiêu, như tôi được biết thì sàn đấu giá là một sân chơi”.