Sao có thể?
Ngoài ra, cô ta đột nhiên nghĩ ra, nếu như Tô Minh đã tu luyện được kiếm ý thì tối hôm đó khi đối đầu với Thẩm chó hoang anh ấy hầu như chưa từng sử dụng đến, há không phải là lần đó anh ấy vẫn chưa sử dụng hết sức sao?
Một giây sau, kiếm ý của Tô Minh đã rót thẳng vào trong vai của Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư đau đến nỗi toàn thân run bắn lên.
“Chịu đựng chút, bây giờ tôi cần dùng kiếm ý dội vào trong kinh mạch của cô, sau đó sẽ phải tuần hoàn trong kinh mạch cô một ngày”, Tô Minh nghiêm giọng nói.
Chắc chắn là đau, giống như một con dao sắc bén đang chạy dọc một vòng trong cơ thể, vậy thì có thể không đau không?
Tiêu Nhược Dư cắn chặt răng, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lòng thì chấn động ầm ầm, Tô Minh vậy… vậy mà lại có kiếm ý? Hơn nữa, kiếm ý mạnh quá! Mạnh đến hoảng hồn!
Trong khoảng thời gian tiếp theo Tiêu Nhược Dư đau đến sống không bằng chết, sắc mặt tái nhợt, trên mặt dính đầy mồ hôi nhưng cô ta vẫn đang kiên trì chịu đựng.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài sảnh.
Dì Cầm vốn đang ẩn nấp trong không khí bỗng nhíu chặt lông mày, hiện hình trong không trung.
Một cái bóng bước ra khỏi thang máy.
Là một người thanh niên, thân mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ anh tuấn, thân hình rắn rỏi, mày rậm mắt to, phía sau lưng đeo một thanh đao dài.
“Dì Cầm”, người thanh niên có quen dì Cầm, hắn ta hơi ngạc nhiên bởi vì trong ký ức của mình, dì Cầm đều luôn ẩn thân.
“Phong Minh, sao cậu lại đến đây?”, dì Cầm hơi ngạc nhiên.
Phong Minh, cháu trai của Đại cung phụng trong đấu giá Tứ Đỉnh, cũng là một thanh niên tài tuấn, một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của đấu giá Tứ Đỉnh được mọi người công nhận.
Trước đó, người mà dì Cầm hy vọng cô chủ liên hôn cùng chính là Phong Minh trước mặt này.
Đầu tiên, người chống lưng cho Phong Minh chính là Đại cung phụng, một thế lực khá mạnh
trong đấu giá Tứ Đỉnh.
Ngoài ra, bản thân hắn ta cũng rất ưu tú, năm nay 28 tuổi nhưng đã là cảnh giới Thiên vị sơ kỳ, thiên phú võ đạo như vậy đã rất khủng khiếp rồi, phải biết là, bên phía Huyền Linh Sơn, rất hiếm người dưới 30 tuổi đạt được cảnh giới Thiên vị.
Không chỉ như vậy, hắn ta còn là một người có thiên phú rất cao trong Đao tu, khi hắn ta 25 tuổi đã lĩnh ngộ được đao ý, cả thế hệ trẻ của Huyền Linh Sơn đều không tìm được mấy người có thể lĩnh ngộ ra được đao ý.
Ngoài việc rất giỏi trên phương diện võ đạo, tính cách, lòng dạ, chỉ số thông minh của hắn đều không tệ.
“Đã rất lâu rồi Nhược Dư không trở về trụ sở, tôi đến đây xem đã xảy ra chuyện gì?”, Phong Minh mở miệng đáp, trên mặt nở nụ cười nhẹ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Dư luận ở bên trụ sở khi nói về Phong Minh khá tốt, bản thân ưu tú nhưng cách đối xử giữa người với người và cách xử lý mọi việc của hắn đều không hề kiêu căng, ngạo mạn, ngược lại đối với ai cũng dịu dàng nhẹ nhàng.
“Không có việc gì, qua hai ngày nữa cô chủ sẽ quay về trụ sở rồi”, dì Cầm nói.
Nếu là trước kia, bà ta sẽ hy vọng cô chủ dành nhiều thời gian tiếp xúc với Phong Minh để sau này liên hôn, tình cảm hai người tốt đẹp thì cô chủ cũng được hạnh phúc.
Còn bây giờ, từ giây phút Tô Minh xuất hiện thì đã khác rồi.
Trước đó là do không có sự lựa chọn, cô chủ gả cho Phong Minh, đánh cuộc một lần, là lựa chọn bất đắc dĩ mà cũng là lựa chọn duy nhất.
Nhưng bây giờ đã có lựa chọn khác, hà tất phải gả cho Phong Minh làm con rối của nhà họ Phong chứ?
“Nhược Dư đâu?”, trong lòng Phong Minh cảm thấy hơi kỳ lạ, thái độ của dì Cầm hôm nay hơi khác với bình thường.
“Đi ra ngoài rồi”, dì Cầm nói dối.
“Dì Cầm nói đùa rồi, dì vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho Nhược Dư, Phong Minh biết”, Phong Minh dứt khoát vạch trần lời nói dối của dì Cầm.
Dì Cầm yên lặng hồi lâu, nói: “Cô chủ đang ở phòng ngủ trong hậu đường chữa bệnh”.
“Hử?”, mặt Phong Minh biến sắc.
Trước đây hắn ta đã đến đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành vài lần, biết được hậu đường trên tầng bốn này là phòng ngủ của Tiêu Nhược Dư.
Nhưng, hắn ta trước giờ chưa từng đi vào phòng ngủ của cô ta, bởi vì Tiêu Nhược Dư sẽ không bao giờ đưa hắn ta vào đó, hai người cùng lắm cũng chỉ được coi là bạn bè, mối quan hệ cũng không đến được mức đó.
“Chữa bệnh? Ai chữa bệnh cho cô ấy?”, Phong Minh khẽ nheo mắt.
Dì Cầm thở dài, sao Phong Minh này lại đến đây chứ? Giờ thì hay rồi, giải quyết không khéo lại phát sinh xung đột.
“Dì Cầm vẫn luôn ở tại tiền sảnh này canh giữ, sợ có người đến, ha ha…”, sắc mặt Phong Minh cực kỳ khó coi: “Là đàn ông sao?”
Cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng Phong Minh.
Đố kỵ, nổi điên.
Hắn ta còn chưa từng được bước chân vào căn phòng trong hậu đường của Tiêu Nhược Dư, bây giờ, có người đàn ông khác vào rồi?
Tiêu Nhược Dư và người đàn ông kia ở trong phòng ngủ làm gì?
Thực sự là chữa bệnh sao?
Hắn ta vẫn luôn coi Tiêu Nhược Dư là người phụ nữ của mình, không ngờ được…
Mặc dù trên mặt Tiêu Nhược Dư có sẹo, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta, nhưng cho dù như vậy thì cô ta vẫn xinh đẹp hơn những người con gái bình thướng khác rất nhiều.
Hơn nữa dáng vóc, khí chất của Tiêu Nhược Dư… lại thuộc loại cực phẩm.
Thêm nữa, với thân phận của cô ta, cưới được cô ta thì nhà họ Phong sẽ có tư cách để tranh đoạt vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh.
Ông nội là Đại cung phụng, thực lực và thế lực đều rất mạnh, không phải chỉ thua có một tầng danh nghĩa kia sao? Chức vị hội trưởng của Tiêu Nhược Dư chính là tầng danh nghĩa đó.
Trong tay Tiêu Nhược Dư có chìa khoá của kho báu, trở thành người đàn ông của cô ta, kho báu không phải cũng là của mình hay sao?
Hít sâu một hơi, Phong Minh sải bước chân đi, hắn muốn đi qua trung viện vào trong hậu đường…
Nhưng lại bị dì Cầm ngăn lại.
“Phong Minh, cô chủ đang chữa bệnh, không thể bị làm phiền”.
“Dì…”, Phong Minh nhìn sâu vào dì Cầm: “Dì Cầm, dù sao dì cũng là người của đấu giá Tứ Đỉnh, bây giờ dì ngăn tôi lại, ngộ nhỡ Nhược Dư có mệnh hệ gì thì dì không gánh được cơn giận giữ của tôi đâu”.
Dì Cầm vẫn không hề tránh ra.
“Đáng chết!”, Phong Minh siết chặt nắm tay, trong đầu không kiềm được mà tưởng tượng Tiêu Nhược Dư lúc này có phải đang nằm bên dưới cơ thể người đàn ông kia, bị hắn chinh phạt? v.v.…
Càng nghĩ, khí tức lại càng không ổn định.
Trong lúc tưởng tượng lung tung, mặt Phong Minh đã đỏ lựng cả lên: “Dì Cầm, tránh ra!!!”
Hắn ta hét lên.
Âm lượng hơi to.
Thậm chí còn mang theo ý giết người.
Dì Cầm không hề biến sắc, nhưng vẫn ngăn lại.
Phong Minh hận không thể dứt khoát ra tay, nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của dì Cầm.
“Phong Minh, hay là ngồi xuống yên tâm uống chút trà, cô chủ sẽ ra ngoài nhanh thôi, cậu Tô đang chữa bệnh cho cô chủ, quả thực không thể bị làm phiền”.
“Họ Tô à?”, Phong Minh hít sâu một hơi, dường như đã bình tĩnh lại, sau đó thực sự ngồi xuống trên sô pha, tì nữ mang trà lên, hắn ta bắt đầu uống trà nhưng trong ánh mắt thì hừng hực ý muốn giết người.
“Phương diện nào của Phong Minh cũng đều rất ưu tú, nhưng cả người lại quá u ám, không sáng lạn, tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại quá sâu, cô chủ không gả cho hắn ta cũng là chuyện tốt”, dì Cầm âm thầm quan sát Phong Minh, nhủ thầm trong lòng.
Dì Cầm không khỏi có chút lo lắng.
Đợi chút nữa Tô Minh ra đây, không khéo Phong Minh sẽ ra tay thật.
Bà ta không cho rằng Tô Minh là đối thủ của Phong Minh.
Thứ nhất, Phong Minh là cảnh giới Thiên vị, cảnh giới Thiên vị thực sự.
Thứ hai, Phong Minh đã lĩnh ngộ được đao ý.
Thứ ba, dì Cầm không hề biết được rằng hôm nay ở viện võ đạo nhà họ Diệp, đến cả Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng bị Tô Minh đánh bại, Dương trưởng lão là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ, sự hiểu biết của dì Cầm về Tô Minh vẫn chỉ là màn đánh bại Thẩm chó hoang trong buối tối mấy ngày hôm trước, Thẩm chó hoang rất mạnh, nhưng so với Phong Minh thì còn kém xa.