Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, ông cụ Diệp vô tình mở ra cỗ năng lượng phong ấn kia thì đã tính là người chết rồi, lúc này chỉ là đang nở rộ bạo phát trước khi chết mà thôi.

"Hahahaha...", đúng lúc này, ông cụ Diệp đột nhiên bật cười.

Ông ta cảm thấy mình không xong rồi.

Không phải là đối thủ của Cơ Khâm.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ dây dưa đến chết.

Chi bằng...

Tự bạo!

"Bạooo cho ta!", ông cụ Diệp hét lên đầy bi tráng, đem đan điền hoạt động tới cực hạn, khí tức hủy diệt bành trướng khắp người.

"Không!!!", Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết hét lên với khuôn mặt đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, muốn lao ra một lần nữa.

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với ông cụ Diệp, nhưng ông cụ Diệp là một người hòa nhã dễ gần, đối xử với bọn họ như con cháu trong nhà, cho nên bọn họ vô cùng kính trọng ông cụ Diệp.

Ông cụ Diệp cận kề cái chết, bọn họ...

Đáng tiếc, ba người Trần Chỉ Tình đang mất khống chế, một lần nữa được Tiêu Nhược Dư ngăn cản lại.

"Muốn báo thù cho Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn hay là ông cụ Diệp thì trước tiên các cô phải sống sót!!!", Tiêu Nhược Dư quát lên: "Dì Cầm, chúng ta đi!"

Tiêu Nhược Dư dùng một tay mạnh mẽ kéo Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết đang mất lý trí đau thương tột độ rời đi, và cõng thi thể Diệp Mộ Cẩn trên lưng.

Không một ai chú ý tới trên khuôn mặt của Diệp Mộ Cẩn, lặng lẽ xẹt qua một giọt nước mắt.

Còn dì Cầm vừa kéo theo Tống Cẩm Phồn, vừa cõng Chu Khánh Di.

Hai người nhảy lên không trung rồi rời đi.

"Có cần ngăn lại không?", một vị cường giả nhà họ Phong đang đứng bên cạnh Phong Bất Hủ, thấp giọng nói.

Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cứu mấy cô gái rời đi, dưới sự giám sát của bọn chúng.

Bọn chúng có thể ngăn cản, hoàn toàn có thể làm được điều đó.

"Không cần", Phong Bất Hủ lắc đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười giễu cợt và tham lam: "Tiêu Nhược Dư vẫn còn con át chủ bài trong tay, huống chi bây giờ cùng Tiêu Nhược Dư đuổi cùng giết tận, bảo khố mà thằng bố chết tiệt đã để lại cho cô ta, nhà họ Phong chúng ta làm sao lấy được? Về phần mấy cái hồng nhan tri kỷ của thằng ranh nhà họ Tô, cho dù được cứu thì thế nào? Đợi đến khi Tiêu Nhược Dư chết cũng là lúc chúng nó chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi".

"Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình đã được cứu rồi! Ông Lăng, ông Bạch, mau ra tay ngăn cản bọn họ đi!", Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn, vẻ mặt nhăn nhó vì nôn nóng, lớn tiếng nói.

Hắn có chấp niệm đối với những người phụ nữ của Tô Minh.

Chấp niệm vô cùng mãnh liệt.

Diệp Mộ Cẩn đã chết còn chưa tính, tâm tư của hắn đều đặt trên người Lam Tuyết, vốn tưởng rằng mỡ đã dâng đến mồm, nhưng nào ngờ...

Công Tôn Hạ cũng nhìn về phía hai người Lăng Chân và Bạch Kiếm.

"Tiêu Nhược Dư xuất thủ cứu đám phụ nữ đó, chúng tôi không dám ra tay", Lăng Chân thản nhiên nói.

Mặc dù Tiêu Nhược Dư chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng trên danh nghĩa cũng là hội trưởng Đấu giá Tứ Đỉnh, không phải là người mà tán tu bọn hắn có thể đắc tội được.

"Huống hồ, mấy người đàn bà đó được cứu, cũng không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt nhà họ Diệp, mục đích của mấy người không phải vì tiêu diệt nhà họ Diệp hay sao?", Lăng Chân lạnh lùng nói rồi nhìn về phía ba người Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong và Cơ Thương Hải: "Ba vị nên cảm thấy may mắn, may mà Tiêu Nhược Dư chỉ cứu được mấy người phụ nữ không quan trọng đó, bằng không, nếu Tiêu Nhược Dư cùng sống chết với nhà họ Diệp, thì ngày hôm nay, chưa chắc nhà họ Diệp sẽ bị diệt vong?"

Không sai.

Ba người Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải nghiêm túc gật đầu.

"Cháu trai, đàn bà trên đời thiếu gì, cháu muốn kiểu đàn bà nào mà không có? Hà tất phải bận tâm đến bọn họ?", Cơ Thương Hải cười ha hả, liếc mắt an ủi Công Tôn Thần, nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ.

So với con trai Cơ Khâm của mình, Công Tôn Thần thật sự là... kém cỏi hơn trước, bây giờ cũng chỉ là một thằng tàn phế, không đứng dậy nổi.

Công Tôn Thần không lên tiếng nữa, nhưng trong mắt vẫn có chút ấm ức không cam lòng.

Vô cùng vô cùng vô cùng không cam lòng. Đọc nhanh tại Vietwriter

Dõi theo Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cưỡng chế mang theo Lam Tuyết rời đi trong nháy mắt.

"Ầm!!!"

Ông cụ Diệp ầm ầm bạo liệt.

Uy lực tương đối khủng bố.

Dù sao cũng là cảnh giới tôn giả.

Sắc mặt Cơ Khâm có chút tái nhợt.

Cũng may, vào thời khắc ấy, Cơ Khâm được Bạch Kiếm níu lại, nhanh chóng lùi về phía sau, và rút lui khỏi vòng tự bạo của ông cụ Diệp, tạm thời không có thương tổn gì.

Cơ Khâm thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên người Cơ Thương Hải.

"Anh Bạch Kiếm, anh Lăng Chân, sắp đến giờ rồi, hai người cũng nên xuất thủ, thu dọn tàn cục rồi", Công Tôn Hạ mở miệng nói.

Lúc này, sau khi chiến đấu quyết liệt, ông cụ Diệp tự bạo, trụ cột của nhà họ Diệp đã mất, võ viên của nhà họ Diệp cũng bị ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, từng người từng người một quyết định tự bạo.

Nếu lúc này Bạch Kiếm và Lăng Chân không ra tay, ba nhà bọn chúng cũng có thể cũng bị tổn thất rất lớn.

Những kẻ điên nhà họ Diệp tự bạo, vô cùng khủng bố.

Bọn họ trả giá cao để mời hai người Bạch Kiếm và Lăng Chân, không phải là vì lúc này sao?

"Dĩ nhiên", Bạch Kiếm và Lăng Chân gật đầu, lấy tiền của người ắt phải trừ tai họa cho người!

Hai người đột nhiên xuất hiện.

Tốc độ quá nhanh.

Giống như một bóng ma.

Lượn lờ ở trong sân, cách mỗi một giây liền dừng lại một lần, khi dừng lại liền tùy ý dùng kiếm, ngón tay, chưởng, mà những chiêu thức tùy ý này mỗi một lần đều có thể lấy mạng của một người.

"Sát kiếm!!!", hai mắt Diệp Phù đỏ như máu, đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, theo bản năng bắt lấy Bạch Kiếm, trực tiếp xuất thủ.

"Ồ, cũng có chút kiến thức cơ bản về kiếm ý, đáng tiếc", Bạch Kiếm cảm nhận được sát ý và khí kiếm khủng bố của Diệp Phù, liếc mắt nhìn Diệp Phù.

Ngay sau đó, Bạch Kiếm đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng ra.

Sau đó...

Sau đó trên trán Diệp Phù có nhiều hơn một chấm huyết sắc, chấm nhỏ đó nhanh chóng lan rộng.

"Giáo tôn, con... Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con cuối cùng cũng lĩnh hội được... một tia kiếm ý, con... con không khiến người mất mặt nữa!”, Diệp Phù lẩm bẩm một mình, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó, tia sáng rực rỡ nhanh chóng biến mất.

Diệp Phù đột ngột ngã xuống đất.

Chết!

---

Cách vị trí sát trận Tây Lâm 1000m.

Bỗng nhiên.

Tô Minh bừng tỉnh dậy.

"Tuyệt mệnh phong vân, trọng điểm không ở tuyệt mệnh mà ở ý cảnh của gió, hình thái của mây", đôi mắt Tô Minh sáng ngời, hiểu rồi, ngộ ra rồi.

Lúc này, sắc mặt anh tái nhợt.

Tim đập nhanh không thể giải thích được.

"Xảy ra chuyện gì? Vì sao mình...", Tô Minh tự lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK