Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoáng chốc, Tô Minh đã không thể nhúc nhích!



"Thực lực khủng bộ thật! Thiên nữ tiền bối, ông ta có cảnh giới gì thế?", Tô Minh kinh ngạc, thầm hỏi Thiên nữ Tạo Hóa, trực giác nói cho anh biết, đối phương hơn xa Đại Đế.



"Đến từ học viện Hỗn Độn thì đương nhiên không chỉ là Đại Đế rồi. Đám lãnh đạo của học viện này hầu như đều đến từ nền văn minh cao hơn. Bọn họ sáng lập học viện Hỗn Độn, ở mặt nào đó đã mạnh hơn toàn bộ vực Hỗn Độn và nền văn minh Xương", Thiên nữ Tạo Hóa cho Tô Minh một câu trả lời càng chấn động hơn.



Hóa ra, trên Đại Đế còn có cảnh giới mạnh hơn.



Đại Đế cũng không phải là giới hạn cuối cùng.



"Có phải mình đã quá kiêu ngạo?", Tô Minh không khỏi cười khổ, mình hình như có hơi không biết sợ chết là gì!




Đối phương có cấp bậc như thế mà mình vẫn muốn vả mặt giết chết Tư Đồ Phụng trước mặt người ta.



Tô Minh không khỏi thật lòng nể phục lòng can đảm của mình.



"Vậy giờ anh đã biết trình độ của đối phương, thế có hối hận không?", Thiên nữ Tạo Hóa thích thú hỏi.



"Hối hận cái gì? Ha ha... Nếu được chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ làm thế thôi. Là một tu giả võ đạo, đi nghịch theo ý trời, một lòng hướng đạo, có gì phải sợ? Đã sợ thì sao có thể đi lên đỉnh vinh quang?", Tô Minh không chút do dự đáp: "Có chết cũng không hối hận!"



Anh nói một cách rất dứt khoát và đanh thép. Hơn nữa, anh còn cảm thấy, nếu không thế thì cũng chẳng phải đấng đàn ông!



"Đúng thế", Thiên nữ Tạo Hóa khen: "Nhóc Tô, cuối cùng thì bổn Thiên nữ cũng tìm được một nguyên nhân nhỏ tại sao kho tàng huyết mạch lại nhìn trúng anh, ít nhất thì tư tưởng đó của anh khiến tôi rất hài lòng. Thế nên, bổn Thiên nữ sẽ dành cho anh một sự ngạc nhiên, khiến anh không phải kiêng kỵ khi đối mặt với thượng sứ học viện Hỗn Độn kia. Anh đã không khiến bổn Thiên nữ thất vọng thì tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng!"



"Cái gì?", Tô Minh kinh ngạc, mừng rỡ.



"Một câu thôi là có thể giải quyết thượng sứ học viện Hỗn Độn, đó là..."



Tô Minh sáng bừng mắt, nhớ kỹ.



Cùng lúc đó.



"Chàng trai trẻ, bổn tọa khá thích cậu, nên cậu có muốn đi theo bổn tọa đến học viện Hỗn Độn không?", bóng người áo trắng bỗng mở miệng.



Câu đó vừa được nói ra.



Đù!



Hàng tỷ đôi mắt đổ dồn như dính lên người Tô Minh.



Chuyện này.



Tên Tô Minh kia tìm đường chết, dám khiêu khích thượng sứ học viện Hỗn Độn, quả thực là một điều chưa từng có... Và đã sáng tạo nên cách tìm đường chết kiêu ngạo và ngu ngốc nhất.



Kết quả... Bọn họ có nghe lầm không vậy?


Thượng sứ học viện Hỗn Độn thế mà lại mời Tô Minh đến học viện Hỗn Độn? Không trách cứ mà còn mời?



Tô Minh sắp một bước lên trời?



Ngay cả ý chí đại đạo cũng nóng nảy...



Nếu Tô Minh mà đi học viện Hỗn Độn thì toan tính của ông ta phải làm sao đây?



Những sắp đặt kia chẳng phải sẽ biến thành công cốc sao?



Sao còn cướp được kho tàng huyết mạch của Tô Minh chứ?




Thế nhưng, ý chí đại đạo có sốt ruột đến mấy cũng chẳng dám ý kiến hay tỏ vẻ gì. Bởi vì học viện Hỗn Độn quả thật không phải là nơi ông ta có thể đắc tội nổi.



"Tô... Tô Minh... mau đồng ý đi! Còn ngây ra đó và do dự gì nữa?", Độc Cô Nguyên sốt ruột nói, vì lúc này Tô Minh vẫn chưa đồng ý, mà cứ ngây người, chắc đã bị niềm vui bất ngờ ấy dọa ngốc, nên đương nhiên cô ta phải nhắc nhở rồi.



Tư Đồ Phụng, Tư Đồ Nhung đứng cạnh đều lộ ra vẻ mặt vừa ghen tỵ rồi không tài nào tin nổi, vặn vẹo đến biến hình.



Đương nhiên, dù thế nào thì cũng đã nhặt lại được một mạng, điều đó cũng đủ rồi.



"Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng tôi tạm thời không muốn. Nếu có cơ hội thì sau này tôi chắc chắn sẽ đi đến học viện Hỗn Độn!", Tô Minh cũng khá là kinh ngạc khi mà đối phương lại mời mình.



Không hổ là là cao thủ đứng trên đỉnh nền văn minh Xương, thái độ và lòng khoan dung đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Dẫn đến, anh cũng có thiện cảm với bóng người áo trắng và cả học viện Hỗn Độn.



Có điều, anh vẫn từ chối, đơn giản vì trước mắt thì học viện Hỗn Độn không phù hợp với anh.



Ở thế giới Đại Thiên còn có rất nhiều thứ do Thiên nữ tiền bối để lại mà anh vẫn chưa lấy hết được.



Ngoài ra, Vô Tình vẫn còn bị nhốt ở trong chiến trường Thần Ma, không biết sống chết.



Những chuyện đó vẫn chưa được giải quyết thì anh không thể đi vực Hỗn Độn được, càng không thể tiến vào học viện Hỗn Độn được.



Từ chối?



Khi Tô Minh không chút do dự từ chối.



Phút chốc...



Toàn bộ thế giới Đại Thiên lại chìm trong im lặng, yên tĩnh như chết.



Thế này mà còn từ chối được à?



Có thể nhận được lời mời gọi của học viện Hỗn Độn thì cho dù là yêu nghiệt mạnh nhất của vực Hỗn Độn thì cũng đã là vinh quang trong suốt cuộc đời rồi, đều là nhờ phước đức tổ tiên độ gãy cả lưng, đấy đều là sự kiện ngàn năm có một đáng giá cho cả thế lực phía sau hào hứng, kích động.



Để nhận được lời mời của học viện Hỗn Độn thật sự là một việc khó khăn, gian nan hàng tỉ lần, gian khổ như trong truyền thuyết đấy!



Thế mà tên oắt con ở thế giới Đại Thiên như Tô Minh.



Lại từ chối?


Lại còn là từ chối không hề do dự! Cái quần què gì thế?



Độc Cô Nguyên suýt nữa đứng không vững, dưới tấm khăn che mặt, gương mặt mỹ miều tuyệt đẹp kia bắt đầu co quắp.



Cái tên mập ú Tiền Sơn Sơn xụi lơ.



Vương Thừa Địch run rẩy, ngạc nhiên chẳng kém gì người khác.



"Úi...", ý chí Đại Đạo sợ hết hồn, trâu bò! Ông ta muốn cho Tô Minh một nút like!



Ý chí Đạo Đạo muốn trao cho Tô Minh một cái bằng khen - bằng khen người tìm đường chết tốt nhất, giấy khen đáng kiêu ngạo nhất.




Đúng lúc này.



Trong chiến trường Thần Ma.



Trong một cái di tích nào đó.



Một thanh niên có hai cánh, cả người đều là màu tím, đôi mắt trắng dã đáng ngồi xếp bằng, hắn liếm môi, đầu lưỡi rất dài, rất kì lạ, rất hồng hào hệt như lưỡi rắn độc, hắn nhe răng trợn mắt, cười tàn ác: "Tô Minh, tên rác rưởi, mày chẳng biết học viện Hỗn Độn có trình độ gì đâu nhỉ? Biết rồi thì chắc mày sẽ hối hận muốn chết nhỉ? Ha ha ha..."



Hắn ngẩng đầu lên.



Dẫu bị ngăn cách bởi chục ngàn kết giới của khu di tích, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bầu trời phía trên chiến trường Thần Ma.



Trên bầu trời chiến trường Thần Ma, có một hình ảnh không gian đang vặn vẹo, dập dờn.



Hình ảnh kia chính là những gì đang xảy ra bên ngoài chiến trường Thần Ma.



Thực ra, từ sau khi Tô Minh đi ra khỏi trận Tinh Thần.



Những chuyện mà Tô Minh làm.



Bao gồm cả việc chém giết Chung Ly Tĩnh, kể cả trận chiến với Tư Đồ Phụng, vân vân, tất cả đều được chiếu trước mặt người thanh nhiên quái dị trông không giống con người này.



"Tô Minh, nếu mày tiến vào chiến trường Thần Ma, sẽ biết học viện Hỗn Độn gần như tiếp cận sự tối thượng nền văn minh Xương! Gia nhập học viện Hỗn Độn, nửa chân của người cũng phải vượt qua nền văn minh Xương! Cho dù là tao của bây giờ, nằm mơ cũng khao khát được bước vào học viện Hỗn Độn!", giọng nói thanh niên khàn khàn, vừa xen lẫn sự chế giễu, vừa có sự tiếc nuối, lại có cảm giác như vừa khóc vừa cười, gương mặt màu tím kia liên tục vặn vẹo những biểu tình trông rất kỳ quái đáng sợ.



Người thanh niên này rất mạnh!



Mạnh một cái quái lạ.



Hắn tỏa ra hơi thở không giống như con người, mà vừa như yêu ma quỷ quái, vừa như yêu thú, lại giống như Hỗn Độn thú, nó rất đặc biệt, cũng rất hỗn loạn.



Thế nhưng, cảnh giới của người thanh niên này lại là... lại là... thế mà lại là cảnh giới Khư Chủ!



Trên Vực Chủ là Giới Chủ.



Mà ở trên Giới Chủ chính là Khư Chủ.


Người đạt tới cảnh giới Khư Chủ thực ra không cách biệt cấp Đế là bao.

Có thể nói rằng, khi thời đại mà Đại Đế chưa xuất hiện, thì cảnh giới Khư Chủ chính là cảnh giới cao nhất ở thế giới Đại Thiên.



Tưởng tượng cũng biết là mạnh đến nhường nào.



Người thanh niên này chính là Chu Kình!



Đúng thế, chính là Chu Kình đó.



Chính là Chu Kình của nhà họ Chu ở Hoang Thành, hoàng triều Bất Tử.



Chính là Chu Kình mém chết dưới tay Tô Minh nếu không có ý chí Đại Đạo và Cố Đình Tiêu ra tay cứu mạng.



Chu Kình hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn sống chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là giết chết Tô Minh!




Vì mục đích này, hắn chấp nhận hợp tác vô điều kiện với Đại Đạo.



Thậm chí phải trả một cái giá rất lớn, hắn vẫn cam lòng.



Còn về phần hình ảnh chiếu rọi trên bầu trời chiến trường Thần Ma tất nhiên là thủ đoạn của ý chí Đại Đạo.



Tất cả chỉ vì tranh thủ trước khi Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma, giúp Chu Kình hiểu biết, tìm hiểu toàn diện về Tô Minh sau khi đi ra khỏi trận Tinh Thần đã mạnh mẽ đến mức nào, có bao nhiêu con bài chưa lật, vân vân...



Giúp cho Chu Kình biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.



Ý chí Đại Đạo coi như đã dốc hết sức mình rồi.



Mà điều càng kinh khủng hơn chính là ý chí Đại Đạo thế nhưng... thế nhưng lại có thể đồng bộ hình ảnh trực tiếp trong chiến trường Thần Ma!



Điều đó chứng tỏ rằng ý chí Đại Đạo đã nhúng tay, khống chế chiến trường Thần Ma đến mức độ này rồi, điều này quá đáng sợ...



Cùng lúc đó.



Ở một chỗ khác trong chiến trường Thần Ma, ở một khu di tích khác.



Có một cô gái với đôi đồng tử màu tím đầy quyến rũ.



Cô gái có dung nhan xinh đẹp mỹ miều.



Đó chính là Đạm Đài Vô Tình.



Vì đuổi giết Chu Kình mà bị dụ bước vào chiến trường Thần Ma.



Đạm Đài Vô Tình suýt nữa chết dưới âm mưu quỷ kế của Đại Đạo.



Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.



Nhưng cũng chính nhờ nguyên nhân đó, mà Hỗn Độn Tử Đồng của cô ta đã thức tỉnh.



Coi như là gặp phúc trong họa.



"Vô Tình, cô có thấy gì không? Người đàn ông cô thích đúng là đồ ngu! Ngu không thể tả! Nghĩ sao lại từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn thế? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cậu ta có hiểu học viện Hỗn Độn có ý nghĩa gì không vậy? Nếu cậu ta gia nhập vào học viện Hỗn Độn thì còn miễng cưỡng xứng đôi với cô! Nhưng cậu ta...", lúc này, Đạm Đài Vô Tình chăm chú nhìn vào hình ảnh chiếu trên bầu trời chiến trường Thần Ma, cô ta đã quan sát hết tất cả, chỉ trầm mặc, nhưng người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cô ta lại quát lên từng chữ giận dữ, tức điên người. Thế nhưng đôi mắt của người phụ nữ trung niên này... vậy mà cũng có một chút màu sắc khác ngoại trừ hai màu trắng đen, nhưng mà, nó không thâm thúy và cũng không thuần khiết.



Người phụ nữ trung niên này tên là Tử Bình.


Chính là cái tên của chấp sự tộc "Dị Đồng". Tộc Dị Đồng này là một chủng tộc vô cùng hiếm gặp.



Dân số cực kỳ thưa thớt.



Chủng tộc này đã tồn tại kể từ khi nền văn minh Xương hỗn độn mới vừa bắt đầu.



Bọn họ là một chủng tộc từ bên ngoài tới.



Nhưng chủng tộc này rất hùng mạnh!



Mỗi người trong tộc đều có dị đồng.



Dân số chủng tộc này cũng chỉ có mười ngàn người.




Nhưng từ khi nền văn minh Xương bắt đầu đến ngày nay, bọn họ chưa từng cắt đứt truyền thừa.



Trong chủng tộc này còn có cả Đại Đế, mà không chỉ là một người.



Chủng tộc này thậm chí có một vài người có chỗ đứng ở vực Hỗn Độn.



Bản thân sự xuất hiện của Tử Bình ở đây đã rất khó tin, bởi lẽ, bà ta không vào chiến trường Thần Ma theo đường bình thường, mà là thông qua một cửa vào không ai biết khác.



Khi Đạm Đài Vô Tình thức tỉnh Hỗn Độn Tử Đồng, bộ tộc Dị Đồng đã cảm nhận được trời đất biến đổi.



Từ đó mà đoán ra việc gì đang xảy ra.



Tử Bình đến đây cốt để dẫn Đạm Đài Vô Tình đi, đưa cô ta trở về bộ tộc Dị Đồng.



Đạm Đài Vô Tình thân mang dị đồng, còn là dị đồng cao cấp nhất nhất nhất nhất, quả thực chính là người lãnh đạo tiềm năng tộc Dị Đồng hài lòng nhất sau hơn trăm triệu năm tìm kiếm.



Tộc Dị Đồng cần một người mang Hỗn Độn Tử Đồng vô cùng may mắn như Đạm Đài Vô Tình để dẫn dắt cả tộc quật khởi điên cuồng hơn hiện tại.



Lúc Tử Bình tìm thấy Đạm Đài Vô Tình trong chiến trường Thần Ma và định dẫn cô ta đi, Đạm Đài Vô Tình không đồng ý.



Cô ta muốn giết Chu Kình.



Giết đứa con cưng của trời này.



Vì Tô Minh.



Và phải chờ Tô Minh đi ra khỏi đại trận Tinh Thần.



Khi Tử Bình biết hết thảy thì quả thực bó tay!



Theo Tử Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.



Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.



Tô Minh chó má gì chứ.

1638357057485.png

Nhưng...



Trước mắt.



Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần học viện Hỗn Độn!



Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần...



Tử Bình hoàn toàn bó tay.



Suýt chút nữa hỏng mất.



Anh ta - con mợ nó não tàn sao?




Đó là học viện Hỗn Độn đó!



Ông trời ơi!



"Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha...", bên cạnh còn một thanh niên trẻ tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt. Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh. Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.



Đáy lòng vô cùng kích động.



Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.



Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.



Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.



Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình. Tử Diệu thề! Mình yêu!



Là cảm giác vừa thấy đã yêu.



Hắn ta không thể hình dung vẻ đẹp của Đạm Đài Vô Tình.



Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.



Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!



Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.



Còn được mình gặp phải.



Duyên phận.



Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình...



Nhưng hiệu quả không quá tốt.



Gần như không được phản ứng lại.



Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình - Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.



Lúc đầu.



Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt giết chết Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.


Dù sao, không muốn thừa nhận cũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt! Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.



Nhưng nào nghĩ đến...



Ha ha ha...



Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!



Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?



Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?



Trâu bò.




Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh Xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.



Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.



Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũng có phần không hiểu và đáng tiếc.



Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.



Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu - học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh Xương!



Thật sự.



Không nên từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn.



Đây là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, đó chắc chắn là cơ hội và kỳ ngộ lớn nhất ở nền văn minh Xương, thật sự không nên từ chối.



Đạm Đài Vô Tình vô cùng vô cùng vô cùng muốn ra khỏi chiến trường Thần Ma để khuyên Tô Minh.



Nói cho Tô Minh một vài chuyện về học viện Hỗn Độn, về việc rốt cuộc đó là loại tồn tại vô địch đến nhường nào.



Đáng tiếc, cô ta không ra được.



Huống chi, hiện tại Tô Minh đã từ chối, quá muộn rồi.



Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi.



Từ chối lời mời của sứ thần học viện Hỗn Độn, tương đương với vả mặt học viện Hỗn Độn một lần nữa...



Lặp lại.



Tô Minh sẽ chết!



Vị sứ thần kia sẽ giận dữ.



Tô Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



Đạm Đài Vô Tình siết chặt nắm tay, vô cùng hồi hộp.
1638357085722.png

Giờ phút này.



Thế giới Đại Thiên.



Trên không trung.



Tận cuối bầu trời.



Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.



Khẽ động.




Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.



Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.



"Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?", bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.



Vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.



"Nhất định. Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tới", nhưng Tô Minh ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!



"Duyên phận chưa đến sao?", bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: "Có lẽ đi".



"Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng".



Đờ mờ.



Trâu bò.



Lên mặt.



Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.



Tô Minh đây là... đây là... đây là không chết không chịu được?



Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi. Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.



Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.



Trúng tà?



Nhất định phải chọc giận sứ thần?



Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?



Còn sống không tốt sao?


Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK