Người thanh niên toàn thân màu vàng đang sử dụng tử khí dị chủng để luyện thể kia rõ ràng chính là con trai Ma Hoàng của tộc Cổ Ma!
Con trai Ma Hoàng – Cổ Dực!!!
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng nghìn hàng vạn người.
Cổ Dực đột nhiên mở mắt.
Tỉnh lại từ trong quá trình tu luyện.
Vừa tỉnh lại, hắn ta liền phun ra một hơi trọc khí…
Liền thấy những không gian trước mắt mình đều đã bị di dời, thậm chí đổ sụp ngay tức khắc chỉ sau một hơi thở của hắn.
Quá khủng khiếp!
Khủng khiếp đến mức phát điên!
“E là hắn đã vượt qua cấp bậc Chủ Cảnh, chưa biết chừng còn đạt đến Bán Đế rồi!”
Đúng vậy.
Phía sau Chủ Cảnh chính là Bán Đế.
Bán Đế, hay còn được gọi là Chuẩn Đế.
Xét khắp cả lịch sử xưa nay của toàn bộ thế giới Đại Thiên, tính cả Thượng Cổ lẫn Viễn Cổ, cấp bậc này đã được coi là cường giả rồi.
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng ngàn hàng vạn người, thân hình của Cổ Dực khẽ động đậy, thu bớt thân hình khủng bố, to lớn đặc trưng của tộc Cổ Ma lại thành một thanh niên thoạt nhìn tràn ngập sức sống.
Lại thêm bộ trường màu màu trắng trên người.
Trông chẳng khác nào thư sinh yếu đuối.
Đúng lúc này.
Ở nơi xa xăm.
Là một nhóm người.
Nếu như Tô Minh có mặt ở đó thì hắn chắc chắn nhận ra bọn họ, đó chính là bốn người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả.
Bốn người này đã bị động tĩnh từ việc di tích và không gian sụp đổ khi Cổ Dực vừa mở mắt ra hấp dẫn tới nơi đây.
Từ tít phía xa đã nhìn thấy bóng dáng Cổ Dực đám Tiền Sơn Sơn không khỏi thảo luận với nhau:
“Là một tên loài người sao?”
“Động tĩnh vừa nãy lớn như thế, cứ tưởng là yêu ma quỷ quái xuất thế cơ!”
“Lạ ghê, một mình hắn ta đến chiến trường Thần Ma à?”
Dường như bọn họ đã bị không gian và thời gian trấn áp vậy.
Khủng bố thật!
Phải gọi là cực kỳ khủng bố!
Đến mức không thể nào hình dung ra được.
“Tôi… Tôi… Chúng tôi là người đến thăm dò chiến trường Thần Ma, nếu như có lỡ quấy rầy tiền bối, kính mong thứ lỗi cho!”, Tiền Sơn Sơn run run nói, có vẻ như sắp phát khóc tới nơi, gã ta bị dọa đến sức sắp són cả ra quần mất rồi.
“Thế sao?”, Cổ Dực khẽ liếc cả đám bằng ánh nhìn sâu xa, cười cười.
Bên trong ánh mắt kia chính là nét nghiền ngẫm.
Giờ phút này, trong lỗ tai Cổ Dực đã truyền đến giọng nói của ý chí Đại Đạo, hắn ta biết bốn người này có chút liên quan tới Tô Minh.
Thú vị thật!
“Tâm trạng của bổn tọa không tệ lắm, tha cho mấy người vậy!”, Cổ Dực cười nói, thu lại ánh mắt kia.
“Phù phù…”. Lúc này cả đám Tiền Sơn Sơn mới dám hít sâu thở phào, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, trông chẳng khác nào vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Cảm tạ tiền bối!”, bốn người Độc Cô Nguyên nhanh chóng cung kính cúi đầu, bọn họ đều cho rằng Cổ Dực chính là một lão quái vật mạnh mẽ năm xưa tham gia cuộc đại chiến tại chiến trường Thần Ma.
Không thể loại trừ khả năng này!
Chiến trường năm xưa tuy vô cùng thảm khốc, nhưng chưa chắc đã không còn ai sống sót.
Nhưng suy cho cùng, cũng có một vài nhân vật khủng bố còn sống hoặc là những người ngoài nền văn minh này xâm nhập.
Có thể tra ra được chuyện này thông qua tư liệu.
Có điều không ngờ bốn người họ lại có vận may tốt tới vậy, gặp được nhân vật như thế?
“Các người đang tìm kiếm đỉnh Thần Ma sao?”, Cổ Dực bỗng cất tiếng hỏi. Ha ha, những kẻ tới đây trong cả nghìn cả vạn năm nay đại khái đều vì đỉnh Thần Ma cả mà.
Chiến trường Thần Ma hiện giờ e là chỉ có đỉnh Thần Ma mới có sức hút.
“Vâng vâng vâng…”. Ánh mắt Tiền Sơn Sơn sáng lên, gã ta gật đầu liên tục, lộ rõ vẻ kích động, lẽ nào vị tiền bối trước mắt này biết đỉnh Thần Ma ở đâu sao?
Ngay cả đám Độc Cô Nguyên, Trương Khả, Vương Thừa Dịch cũng đều nhìn Cổ Dực bằng ánh mắt xen lẫn vẻ chờ mong lẫn tôn kính.
“Đúng là bổn tọa có biết, gặp nhau cũng coi như có duyên, các người cứ đi theo bổn tọa, bổn tọa sẽ dẫn các người đi tìm đỉnh Thần Ma!”, Cổ Dực cười nói.
Chuyện này? Sao có thể chứ?
Vận may trên trời rơi xuống hả?
Đường đường là lão quái vật siêu cấp còn sống sót sau chiến trường Thần Ma năm xưa, chẳng những không giết bốn người bọn họ mà còn muốn dẫn họ đi tìm đỉnh Thần Ma sao?
Mấy người đều vô cùng kích động, cảm giác như vận may ập tới vậy.
Chỉ mỗi mình Độc Cô Nguyên là khẽ nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, trước giờ cô ta không tin chuyện vận may từ trên trời rớt xuống, thế nhưng cũng chỉ có thể giữ ý nghĩ này trong lòng mà thôi. Suy cho cùng cũng đâu thể chất vấn đối phương luôn tại đây được, làm thế có khác nào đang tự tìm chết?
“Đi thôi!”, Cổ Dực liếc Độc Cô Nguyên với ánh mắt sâu xa, cười nói.
“Chúng ta phải cẩn thận một chút!”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở mấy người bên cạnh.
Sau đó…
Cả nhóm người dưới sự dẫn đầu của Cổ Dực đã đi sâu vào bên trong chiến trường Thần Ma.
Chưa được bao lâu…
“Uỳnh!”
Đột nhiên trước mắt có một dòng sông nham thạch trào ra từ bên dưới sa mạc bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Một màu đỏ tươi đầy bạo nghiệt.
Nhiệt độ điên cuồng gia tăng.
Tựa như một dải lụa màu máu, phất phơ trong không khí.
Dòng sông nham thạch nóng chảy kia đang sôi sùng sục, bùng cháy, nói toạc ra là khiến người ta có cảm giác bị thiêu đốt kinh hoàng.
Dòng sông nham thạch chảy xiết như nước lũ.
Đám người Độc Cô Nguyên gần như đều sắp chết ngạt.
Sắc mặt trắng bệch.
Rùng mình…
Mấy người bọn họ đều cảm nhận được từ trong dòng sông nham thạch nóng chảy đáng sợ kia... một mùi vị mạnh vô cùng, không thể địch lại được.
Tựa hồ như, mấy người bọn họ trong phút chốc đều đã biến thành những con kiến nhỏ bé.
Bị đem ra so sánh.
“Định!”, song, chính vào lúc này, chính vào lúc đám người Độc Cô Nguyên đang trợn tròn mắt, kinh hoàng, tuyệt vọng và nghẹt thở thì Cổ Dực lại tùy ý giơ tay lên, chỉ tay về phía bầu trời, về dòng sông nham thạch nóng chảy phía xa kia.
Trong chớp mắt.
Mọi người chỉ cảm thấy không gian thu hẹp lại.
Thời gian sụp đổ…
Sức mạnh quy luật chấn động
Sau đó…
Trong dòng sông nham thạch nóng chảy kia, nhiệt độ đã lên tới hàng chục ngàn độ, dòng sông nham thạch nóng chảy đang gào thét ầm ầm vang khắp bầu trời kia, trong chớp mắt đã đóng băng!
Không còn chấn động, mất đi khí tức, mất đi nhiệt độ.
Tiếp đó….
“Rắc rắc rắc…” Vỡ vụn.
Dòng sông nham thạch nóng chảy kia trực tiếp vỡ vụn thành hư vô.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!”, Cổ Dực thản nhiên nói, như thể đã làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Đám người Độc Cô Nguyên ở phía sau đều không khỏi nuốt nước miếng, dựng tóc gáy, nhìn về phía Cổ Dực, vô cùng kính sợ!
Sự kính sợ không thể diễn tả được.
“Dòng sông nham thạch nóng chảy vừa rồi kia thực tế là được tạo thành từ máu của những kẻ xâm phạm từ bên ngoài nền văn minh Xương hàng trăm triệu năm trước, quá nhiều máu nên đã hóa thành sông!”, Cổ Dực tùy ý nói một câu, như thể đang phổ cập kiến thức đám người Độc Cô Nguyên vậy.
“Cô Độc Cô, cô còn bảo chúng tôi phải đề phòng tiền bối sao, với thực lực này của tiền bối, nếu như thực sự muốn gây bất lợi cho chúng ta thì chỉ cần một chiêu là có thể tiêu diệt chúng ta rồi!”, Vương Thừa Dịch nhỏ tiếng nói.
“Đúng vậy!”, Tiền Sơn Sơn cũng gật đầu tán thành.
Ngay cả Trương Khả cũng cảm thấy như vậy.
Quá chấn động rồi, vừa rồi, sức mạnh mà Cổ Dực thi triển ra, thực sự khủng bố!
Độc Cô Nguyên không nói lời nào, nhưng sự nghi ngờ và cảnh giác trong lòng đã bị đánh tan mấy phần, thực lực của Cổ Dực, nếu như thật sự muốn làm gì đó, quả thực không cần âm mưu quỷ kế gì.
Thế giới bên ngoài.
Trong số hàng trăm tỷ người kia, lại có không ít người có cái nhìn thấu đáo!
Cổ Dực đó, nhất định là có âm mưu.
Thứ nhất, hắn ta vốn không phải là lão quái vật cổ xưa gì đó, hắn ta chính là tộc nhân của tộc Cổ Ma.
Thứ hai, ý chí Đại Đạo vẫn luôn đồng bộ hóa hình ảnh của lão, ở trong đó nếu không có sự tham gia của ý chí Đại Đạo, thì không thể nào.
Đáng tiếc!
Cho dù có người muốn nhắc nhở đám người Độc Cô Nguyên, thì cũng không thể làm được.
Rất nhanh.
Trên màn ảnh đồng bộ hóa, lại có một thứ gì đó đáng sợ xuất hiện.
Nhưng nhìn lại, đó là một con sơn thú!
Sơn thú chặn đường.
Long trời lở đất.
Cái gọi là sơn thú chính là một ngọn núi khổng lồ, cuối cùng tu ra linh trí, hóa thành sơn thú.
Sơn thú cực kỳ mạnh, bất kỳ một con sơn thú nào cũng đều cực kỳ mạnh.
Bởi vì, sơn thú tiếp nhận linh khí của đất trời, sinh ra linh khí của vạn vật, trở thành báu vật của đất trời… Mỗi một con sơn thú cơ hồ đều tự hóa thành đất trời.
Ngoài ra, sơn thú còn sở hữu trình độ đáng kinh ngạc về mặt sức mạnh, khả năng phòng ngự, quy luật thiên địa, thuộc tính Thổ.
Chính vào lúc này, con thú này chặn đường Cổ Dực này, Độc Cô Nguyên!
“Grào...”, chỉ là một tiếng gầm rú, trong tích tắc, không gian nơi Độc Cô Nguyên đang đứng kia trực tiếp bị xé nứt, càn quét, cả vùng không gian đều sắp bị sóng âm xung kích vào trong hố đen hư không, hiệu quả thị giác vô cùng kinh hoàng, đối với thực lực của đám người Độc Cô Nguyên, họ vốn không thể phản kháng lại dù chỉ một chút...
May mà.
Thời khắc nguy hiểm, Cổ Dực trực tiếp giậm chân.
“Thịch!”
Tựa như tiếng chuông ngân kinh thiên.
Quá vang rồi!
Hơn nữa, trong tiếng giậm chân chứa đựng rõ ràng một số quy luật Không Gian đủ vững chắc thuần túy và vô cùng nồng đậm.
Tiếng giậm chân này vang lên, nhóm bốn người Độc Cô Nguyên bị hố đen hư không càn quét, khung cảnh xung quanh bị nuốt vào trong, trực tiếp biến mất.
Đám người Độc Cô Nguyên bị một luồng sức mạnh vô hình kéo trở lại mặt đất.
Thoát khỏi cõi chết.
“Hu hu hu...”, hai chân của Tiền Sơn Sơn đều đã mềm nhũn, nếu không phải Trương Khả đỡ lấy, lúc này, gã ta đã quỳ trên mặt đất rồi.
“Tiền bối, cám ơn, cám ơn, cám ơn...”, Tiền Sơn Sơn cám ơn ríu rít, suýt chút nữa là mất mạng rồi! Là tiền bối đã cứu bọn họ!
“Thực lực này của tiền bối...”, Vương Thừa Dịch vừa hưng phấn vừa kích động, kính nể đến cực điểm, kính nể đến cuồng nhiệt, nhìn chằm chặp Cổ Dực, hai mắt sáng ngời.
“Còn không cút xéo!”, Cổ Dực lúc này bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía sơn thú trước mặt, sơn thú đó cao cả vạn trượng, che khuất bầu trời và mặt trời, vô cùng chấn động... mỗi lần hít vào thở ra đều chấn vỡ từng mảnh khung trời, liếc mắt một cái, liền kinh hồn bạt vía, toàn thân phát lạnh, nhưng Cổ Dực lại trực tiếp quát mắng.
Không chút sợ hãi.
“Cám ơn tiền bối!”, sau đó, điều khiến đám người Vương Thừa Dịch không dám tin vào mắt mình là, sơn thú tưởng như bất khả chiến bại này lại… lại run cầm cập và e ngại khi đối mặt với lời quát mắng của Cổ Dực.
Sau đó, sơn thú liền bỏ chạy!
"..."
Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiền Sơn Sơn đều bị sốc đến nỗi máu tươi chảy ngược.
“Cô Độc Cô, bây giờ, cô sẽ không còn nghi ngờ tiền bối có ý đồ gì với chúng ta nữa rồi chứ?”, Vương Thừa Dịch liếc nhìn Độc Cô Nguyên bên cạnh một cái, cười khổ nói.