Lam Tuyết không hay biết đã cắn nát bờ môi.
Tuyệt vọng.
“Vậy… vậy cưỡng chế phá trận thì sao?”, giọng nói Trần Chỉ Tình mang theo run rẩy.
“Cưỡng chế phá trận, theo tin tức mà ông nội biết được từ một cường giả đã từng mắc kẹt trong Tây Lâm sát trận thì ít nhất cần phải có tu giả võ đạo cảnh giới tôn giả đỉnh phong thậm chí là bán bộ đoạt mệnh hợp lực lại, hơn nữa, còn phải kèm theo linh khí công kích đỉnh cấp chân chính mới có khả năng cưỡng chế mở trận”, ông cụ Diệp tiếp tục.
Thời niên thiếu ông cũng đã từng khát vọng võ đạo.
Cũng đã tiếp xúc với rất nhiều cường giả võ đạo, nhưng tiếc rằng thiên phú võ đạo của bản thân không cao, cũng không thu được điều gì từ con đường võ đạo này.
May mắn thay, trong số những cường giả võ đạo được gặp khi còn trẻ kia, có một người từng bị vây giữ trong Tây Lâm sát trận, sau này vì may mắn mà thoát được ra ngoài.
Đó là lý do tại sao ông biết những điều này.
“Ba vị tôn giả đỉnh phong? Linh khí công kích đỉnh cấp chân chính?”, Diệp Mộ Cẩn có chút tuyệt vọng, thậm chí là đắng chát.
Cô cũng biết vài điều về Huyền Linh Sơn bên kia.
Huống hồ Phiêu Diểu Tông cũng đã là thế lực hàng đầu của Huyền Linh Sơn, nhưng nhìn tới ngó lui cũng chỉ có hai người tông chủ và thái thượng trưởng Lữo là tôn giả hậu kỳ mà thôi.
Thế lực có thể chớp mắt lấy ra ba vị tôn giả đỉnh phong cũng chỉ có tứ siêu đứng đầu Huyền Linh Sơn.
Thái Nhất Tông.
Huyền Thanh Tông.
Quỷ Ngục Tông.
Phụng Minh Cốc.
…………
Bốn thế lực top đầu này là những tông môn duy nhất trên Huyền Linh Sơn có thể duy trì truyền thừa trong suốt hơn 1000 năm qua mà không hề gián đoạn.
Nhưng muốn bốn thế lực đứng đầu này ra tay?
Làm sao có thể?
Diệp Mộ Cẩn thực sự tuyệt vọng rồi!!!
Ông cụ Diệp muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự.
“Ông ơi, ông có cách gì sao?”, Tống Cẩm Phồn là người đầu tiên phát hiện ra tâm trạng dao động của ông cụ Diệp, cô không kìm được mà gặng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kỳ vọng.
“Ông nội, ông có cách?”, Diệp Mộ Cẩn cũng trở nên kích động, giống như trong cơn thập tử nhất sinh nắm được cọng cỏ cứu mạng.
“60 năm trước, ông nội đã từng cứu được một người, người này tên là Lữ Chân Tuân. Năm đó ông nội còn chưa đầy 30 tuổi, mà Lữ Chân Tuân đã hơn 70. Nếu người này vẫn còn sống thì có lẽ cũng đã hơn 130 tuổi rồi, rốt cuộc là còn sống hay đã chết, ông nội cũng không nắm chắc. Nhưng thân phận của người này lại chính là đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông”, ông cụ Diệp ném ra một tin tức quan trọng.
Diệp Mộ Cẩn choáng váng.
Đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông- một trong những thế lực đứng đầu Huyền Linh Sơn lại nợ ơn cứu mạng của ông nội?
“Thực ra ông nội cũng đã rất nhiều lần muốn sử dụng phần ân tình này nhưng tiếc thay, đều không liên lạc được với Lữ Chân Tuân đó, cho dù là liên hệ được, phần lớn đối phương cũng không thừa nhận, nhưng hôm nay…”, ông cụ Diệp cười khổ nói.
Lần trước khi Tô Minh bị bức ép tới nhà họ Thẩm tại Ma Thành, ông đã muốn dùng tới ơn tình này rồi.
Nhưng cho dù lúc đó có dò hỏi từ thiếu tông chủ của Phiêu Diểu Tông cũng không liên lạc được với Lữ Chân Tuân.
Theo như ông cụ Diệp nhận định, phần nhiều mối tình nghĩa này là tự bản thân ông cho là đúng mà thôi.
Thân phận địa vị của đối phương cao, rất cao, cho dù không thừa nhận thì đã thế nào?
Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể nói ra, nếu không thì sao? Còn cách khác nữa sao?
Đã bước đến bước đường tồn vong rồi.
Không chỉ Tô Minh mà còn bao gồm cả nhà họ Diệp.
“Mặc dù ông nội không liên lạc được với Lữ Chân Tuân nhưng, Mộ Cẩn, nếu cháu dám thì có thể tới Huyền Thanh Tông trên Huyền Linh Sơn, tự mình tìm Lữ Chân Tuân, có lẽ…”, ông cụ Diệp nói, không liên lạc được, lúc khẩn cấp chỉ có thể tìm tới tận cửa.
“Cháu dám, đương nhiên dám, cháu sẽ đi!”, Diệp Mộ Cẩn không chút do dự gật đầu.
“Sau khi tới được Huyền Thanh Tông, cháu hãy lấy ra tín vật này”, ông cụ Diệp giao cho cháu gái một lệnh bài, cổ xưa, xem ra là một lệnh bài đã lâu năm: “Nếu có thể thành công gặp được Lữ Chân Tuân, cầu xin ông ta ra tay, không, không đủ, hãy cầu xin ông ta dẫn theo vài vị cường giả đỉnh cấp chân chính của Huyền Thanh Tông đi cùng. Huyền Thanh Tông có lẽ cũng có linh khí thuộc tính công kích chân chính đi?”
“Ông nội, cháu biết rồi”, Diệp Mộ Cẩn cầm lấy lệnh bài, xoay người liền muốn rời đi, thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại Tô Minh còn đang ở trong Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ, một giây cũng không thể chậm trễ nữa.
Nhưng, mới vừa đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại: “Ông nội, Huyền Thanh Tông ở đâu ạ? Còn có, cả đi cả về mất bao lâu ạ?”
“Cái này…”, ông cụ Diệp lắc đầu cười khổ: “Ông nội cũng không biết”.
Đúng lúc này.
Một vệ sĩ lớn tiếng báo cáo từ bên ngoài đại sảnh: “Ông cụ, cô cả, có một người phụ nữ tự xưng là Tiêu Nhược Dư đến thăm”.
Trong tiềm thức Diệp Mộ Cẩn muốn nói một tiếng không gặp.
Đã là lúc nào rồi? Sao còn có thời gian?
Nhưng lời đến bên miệng cô mới nhớ lại, Tiêu Nhược Dư này không phải là vị chủ nhân thần bí phía sau đấu giá Tứ Đỉnh kia sao? Đối phương có lẽ biết được Huyền Thanh Tông ở đâu?
“Mời cô ta vào”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói.
Rất nhanh.
Tiêu Nhược Dư tiến vào.
Gương mặt cô ta cũng tràn ngập nét ngưng trọng, thậm chí cũng chẳng hề chào hỏi mà nói thẳng vào vấn đề: "Diệp Mộ Cẩn, các cô có cách nào nhanh chóng mở ra Tây Lâm sát trận không?”
Ánh mắt mấy người Diệp Mộ Cẩn nhìn Tiêu Nhược Dư có tò mò, có cảnh giác, còn mang theo chút khó hiểu.
“Cô Tiêu và Tô Minh có quan hệ gì?”
“Có quan hệ gì hay không không quan trọng, cô Diệp chỉ cần biết, tôi và Tô Minh cùng ngồi trên một con thuyền là được”, Tiêu Nhược Dư rất nghiêm túc trả lời.
“Cùng một chiếc thuyền?”, đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn lóe lên tia sáng, cái nhìn xoáy sâu vào Tiêu Nhược Dư: “Tôi có thể tin cô sao?”
Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn nhìn nhau không nói tiếng nào.
Cuối cùng, Diệp Mộ Cẩn mở lời: “Cô Tiêu, có lẽ cô và Huyền Linh Sơn bên kia có quan hệ trăm tơ ngàn mối đi? Bây giờ hãy dẫn tôi tới Huyền Thanh Tông của Huyền Linh Sơn”.
Cô chỉ có thể liều một phen thôi.
“Huyền Thanh Tông?”, Tiêu Nhược Dư sửng sốt, thậm chí vui mừng khôn xiết: “Cô quen biết người của Huyền Thanh Tông?”
Nếu thực sự như vậy.
Tô Minh có lẽ được cứu rồi.
Sau đó, cô ta lại gấp gáp nói: “Đi!!! Đi ngay bây giờ! Tôi có thể đưa cô tới Huyền Thanh Tông một cách nhanh nhất!”
Diệp Mộ Cẩn vội vàng rời khỏi nhà họ Diệp cùng Tiêu Nhược Dư.
Tây Lâm sát trận vẫn đang chuyển động màu máu.