“Bà lão, bà rất may mắn, lúc nãy, sát ý của bà đột nhiên biến mất, cho nên bà mới có thể còn sống đến bây giờ”, Tô Minh vừa nói vừa bước lại gần bà lão Trầm Yên: “Nói ra thân phận của bản thân đi. Thân phận chân thật ấy. Tôi nghĩ, hẳn là bà hiểu được ý của tôi”.
Tô Minh bước trên không trung, đạp lên không gian đi đến trước người bà lão Trầm Yên, phía dưới, hàng trăm triệu người đang quan sát.
“Thế mà lại có người trốn trong hư không nhìn trộm? Tại sao bổn tọa lại…không phát hiện ra?”, Tiêu Quân thì thầm nói, ánh mắt ông ta không khỏi trở nên u ám, điều này thật đáng sợ, Tô Minh vậy mà có thể phát hiện ra được, trong khi ông ta thì không, điều này không phải là chứng minh cho việc thực lực của ông ta không bằng Tô Minh hay sao?
Trên thực tế, sau khi Tô Minh giết chết Tư Đồ Diên, tuy rằng Tiêu Quân đã nghi ngờ thực lực của mình không bằng Tô Minh, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ như vậy thôi.
Dù sao thì ông ta còn có chuẩn bị một số thủ đoạn phía sau, ví dụ như, nơi này là Vô Lượng Kiếm Thành, ông ta có thể điều động phi cơ của Vô Lượng Kiếm Thành ở nơi này đến để tăng lực chiến đấu.
Nhưng lúc này, Tô Minh có thể thoải mái phát hiện ra trong hư không có người nhìn trộm, mà bản thân mình lại không nhìn ra, Tiêu Quân chỉ có thể nhìn thẳng vào vấn đề – sự thật là thực lực của mình không bằng Tô Minh, thậm chí còn chênh lệch không nhỏ.
Trừ khi ông ta liều mạng sử dụng phương thức cường đại trong truyền thuyết kia, không tiếc bị trọng thương thậm chí là thương tổn căn cơ võ đạo…Đương nhiên, ông ta không thể dùng, thậm chí là vĩnh viễn không bao giờ dùng.
“Xem ra, trong thời gian ngắn không thể nào lấy được kiếm Vô Lượng vào tay”, Tiêu Quân tự nhủ với lòng, mạnh mẽ kìm nén ham muốn, đương nhiên, cũng chỉ là kìm nén chứ không phải là bỏ đi suy nghĩ ấy.
Lúc này.
Tống Cẩm Phồn cũng tiến lên phía trước, đuổi theo Tô Minh, cùng đứng ở trước mặt bà lão Trầm Yên, Tống Cẩm Phồn có chút kinh ngạc: “Trầm Yên tiền bối, chị Nhược Dư đâu?”
Sau khi biết được tin tức của anh Tô, tại sao chị Nhược Dư lại còn chưa đến?
Điều này là không thể nào!
Bà lão Trầm Yên nhìn thoáng qua Tống Cẩm Phồn, nhưng bà ta không trả lời, sau đó, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Tô Minh: “Chủ nhân, cũng chính là mẹ của cô chủ, bởi vì chấp niệm của cô chủ Chỉ Tình đối với cậu quá lớn, nên đã lên kế hoạch giết chết cậu ở buổi lễ đính hôn, nhưng không ngờ sự việc lại bại lộ, cho nên chủ nhân của tôi mới sắp xếp cho tôi làm gián điệp bên cạnh Tiêu Nhược Dư. Lúc trước, sau khi nhận được tin cầu cứu của cô Cẩm Phồn, tôi đã nói dối Tiêu Nhược Dư để đến đây. Một mình tôi tới đây là muốn thần không biết quỷ không hay giết chết cậu, hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Nhưng sau đó, khi cậu lấy ra hai đoạn kiếm nguyên, tôi đã thay đổi ý định, bởi vì cậu có thể xứng đôi với cô chủ Chỉ Tình, cũng có tư cách làm người đàn ông của cô chủ”
Tô Minh nghiêm túc lắng nghe.
Thật vừa lòng.
Đối phương không nói dối.
Lấy cường độ thần hồn của anh, bà lão trước mặt có nói dối hay không, anh sẽ biết rõ.
Thái độ của đối phương vô cùng thẳng thắn và thành khẩn.