Trong lúc anh đứng lên thì 49 quan tài màu đồng đỏ ở dưới lòng đất lập tức hóa thành bột vụn và các mảnh vỡ, dường như vừa trải qua hàng trăm triệu năm phong hóa.
“Kho tàng huyết mạch của mình đã hấp thụ sạch sẽ toàn bộ năng lượng ẩn chứa trong 49 cỗ quan tài này mà không để lại một chút năng lượng nào, dã man thật”, khóe môi Tô Minh giật giật.
“Nhưng dường như bản thân mình chẳng có thu hoạch gì mà đều bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn”.
Nhưng rất nhanh trên mặt Tô Minh toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành vẻ ngây ngô.
Quả thật cảnh giới của mình không đột phá nhưng mình có thể cảm nhận được kho tàng huyết mạch đã có thu hoạch lớn. Thậm chí chỉ cần mình có ý thì đều có thể vận dụng được kho tàng huyết mạch này.
Phải biết rằng, trước đây mình phải đối mặt với nguy hiểm, máu tươi sục sôi thì kho tàng huyết mạch mới chủ động kích hoạt.
“Ha ha…”, Tô Minh cười như điên như dại.
Mình lãi rồi!
Lãi lớn rồi!
Trước đây mỗi lần chiến đấu Tô Minh đều vô cùng phiền não. Bởi vì rõ ràng có kho tàng huyết mạch nhưng đều không dùng được. Lúc nào cũng phải đợi đến khi cái chết cận kề thì mới bị động kích hoạt được.
Đúng là không vui chút nào! Có nằm mơ Tô Minh cũng muốn được chủ động điều khiển kho tàng huyết mạch.
Bây giờ thì hay rồi!
Đúng là khổ tận cam lai!
Giấc mơ thành hiện thực rồi!
“Xem ra trước đây kho tàng huyết mạch đói quá nên không có sức lực tỉnh táo ở trạng thái bình thường, lúc nào cũng như kiểu buồn ngủ. Chỉ khi mình gặp nguy hiểm mới đánh thức và kích hoạt được nó. Còn bây giờ, sau khi hấp thụ được năng lượng trong 49 cỗ quan tài kia thì kho tàng huyết mạch có sức lực hơn, không đói nữa, vì vậy không còn ngủ mê nữa”.
“Đúng là phải cảm ơn nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy”, ánh mắt Tô Minh toát lên sát ý lạnh thấu xương.
Không nghĩ cũng biết, việc Tây Lâm Sát trận được kích hoạt chắc chắn có liên quan đến ba nhà này.
“Cũng may có kho tàng huyết mạch!”, Tô Minh không kìm nổi mà than thở, cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Nhìn lại đám xác chết xung quanh thì không biết có bao nhiêu cường giả và thiên tài bị nhốt đến chết ở nơi này. Biết đâu, ở đây có rất nhiều người còn có thực lực mạnh hơn mình.
Nếu như không có kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có một trực giác mãnh liệt là mình cũng bị nhốt đến chết ở đây chứ không thể nào thoát khỏi trọng lực kinh khủng này.
“Còn có bốn cửa đá!”, Tô Minh không lập tức rời khỏi đây, ánh mắt anh lóe lên có chút mong đợi. Có lẽ trong bốn cửa đá này còn có càn khôn khác.
…
Ở núi Đông Tự của Huyền Linh Sơn…
Huyền Linh Sơn có tổng cộng 1479 ngọn núi lớn nhỏ, và trong đó có bốn ngọn núi cao nhất là núi Đông Tự, núi Tây Vân, núi Nam Hồng, núi Bắc Ổ.
Bốn ngọn núi này đều có bốn thế lực chiếm lĩnh, và bốn thế lực này chính là thuộc thế lực siêu hạng nhất nổi tiếng ở Huyền Linh Sơn.
Trong đó, Huyền Thanh Tông tọa lạc ở núi Đông Tự.
Núi Đông Tự rất cao, cao hơn 6000m. Nếu đứng ở dưới chân núi thì không thể nhìn thấy đỉnh núi. Bởi vì bắt đầu từ lưng chừng núi đã bị tầng mây che phủ.
“Huyền Thanh Tông tọa lạc ở nửa sườn núi Đông Tự”, Tiêu Nhược Dư nói rồi chỉ lên bên trên, trên mặt toát lên vẻ kính sợ: “Từ chân núi trèo lên phải trèo hơn mười ngàn bậc”.
Lúc này Diệp Mộ Cẩn đã bắt đầu leo lên mà không nói nhiều.
Sau đó Tiêu Nhược Dư cũng leo theo.
Hai cô gái đều là tu giả võ đạo nên việc leo núi không làm khó được họ.
Tốc độ leo của họ cũng khá nhanh, chỉ mất một tiếng đã đến nửa sườn núi.
Vào được nửa sườn núi đó, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn biến đổi, cô ta quá chấn động.
Bởi vì nửa sườn núi là một bãi khai hoang, gần như không nhìn thấy tảng đá bằng phẳng nào. Diện tích cũng rất lớn, đứng bên này nhìn không thấy bên kia, dường như mình đang lọt vào giữa núi Đông Tự.
Trên những tảng đá bằng phẳng có những cấu trúc kiểu căn gác xếp ngay ngắn, sương mù mờ ảo, cây xanh mọc xung quanh, như chốn tiên cảnh.
Những điều này không quan trọng, quan trọng là trên những tảng đá bằng phẳng ở giữa sườn núi này giống như bị đao kiếm to lớn bổ ra. Nếu không thì dựa theo địa hình của núi Đông Tự, làm sao giữa sườn núi lại có một tảng đá tự nhiên xuất hiện thế này?
“Nghe nói đây là nơi mà vị tổ sáng lập của Huyền Thanh Tông dùng một kiếm bổ ra”, Tiêu Nhược Dư nói.
“Sao có thể?”, Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc hỏi lại.
“Mấy chục triệu năm trước, khi linh khí trong trái đất vẫn còn nhiều, lúc đó yêu nghiệt xuất hiện tràn lan. Những cường giả lúc đó còn làm được những việc như dời non lấp biển cơ”, Tiêu Nhược Dư nói tiếp: “Theo những gì ghi chép trong cuốn sách cổ ở đấu giá Tứ Đỉnh của chúng tôi thì vị tổ sáng lập ra Huyền Thanh Tông quả thật là một kiếm tu mạnh ngoài sức tưởng tượng. Ở thời đại của ông ta mà một mình ông ta đã là vô địch, dường như tung hoành khắp thiên hạ. Thậm chí có truyền thuyết nói rằng, cuối cùng vị tổ đó đã bay lên nơi khác thuộc tầng võ đạo cao hơn”.
Đúng lúc này…
“Ai vậy?”, một giọng nói vang lên.
Cách đó không xa có hai người trẻ tuổi mặc võ phục cầm kiếm dài trong tay nhanh bước tiến lại. Hai người tầm hơn 20 tuổi là cùng, để tóc dài, cách ăn mặc giống kiểu cổ trang.
Bước chân của hai người rất đặc biệt, tốc độ rất nhanh hơn nữa có chút phiêu bồng, dường như chân không chạm đất.
Ngoài ra, hai người này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.
“Tôi là Tiêu Nhược Dư, hội trưởng của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Tiêu Nhược Dư nói, rồi chỉ sang Diệp Mộ Cẩn, nói: “Cô ấy là bạn cũ của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân của Huyền Thanh Tông các người, hôm nay cô ấy đến thăm đại trưởng lão”.
Hai đệ tử của Huyền Thanh Tông nhìn kỹ Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn, trong lòng thấy rung động. Quả thật hai cô gái này quá đẹp, còn đẹp hơn sư tỷ của mình nữa, đúng là không thể tin nổi.
Nhưng hai người này cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao thì thân phận của hai cô gái này cũng không đơn giản.
“Xin hai cô đợi một chút để chúng tôi đi báo cáo với đại trưởng lão”, ngữ khí của hai đệ tử có phần khách khí hơn.
“Cảm ơn!”, Diệp Mộ Cẩn nói.
Hai đệ tử rời đi thì Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng chừng nửa tiếng sau vẫn không thấy ai đến.