“Tôi không nghe nhầm chứ? Cảnh giới Vực Chủ? Dọa chết người!”
...
“Yên tĩnh”, Viên Châm giơ tay lên.
Ngay lập tức, học viện Tiên Lạc yên tĩnh lại.
“Ly Tĩnh, Tô Minh kia đã ra khỏi đại trận, cậu có lòng tin không?”, sắc mặt Viên Châm nghiêm túc, nói ra từng chữ một.
Trong lòng Viên Châm nóng rực.
Ánh mắt sáng rực.
Nhìn chằm chằm Chung Ly Tĩnh trước mắt.
“Ly Tĩnh có lòng tin tuyệt đối”, Chung Ly Tĩnh nói.
Tô Minh chó má gì chứ?
Buồn cười.
Ở trong Tiên Lạc Mộ, hắn ta đã lấy được rất nhiều kỳ ngộ động trời.
Cũng không biết hắn ta có được bao nhiêu con át chủ bài đâu
Có khi ngay cả sư tôn cũng không thể hiểu được hết về thực lực của hắn ta.
Một tên Tô Minh... Nói như thế nào đây? Chung Ly Tĩnh cảm thấy nếu như mình không giết được trong một chiêu, nghĩa là mình đã chủ quan rồi.
“Vậy sư tôn sẽ ra chiến thư cho cậu, cậu trực tiếp tiến về hoàng triều Bất Tử đi”, Viên Châm hít sâu một hơi, nói.
Đã đến lúc học viện Tiên Lạc rửa sạch nhục nhã rồi.
Rốt cuộc học viện Tiên Lạc vẫn luôn ham chiến, dựng lại vạn thế vinh quang một lần nữa hay là rơi vào địa ngục chỉ trong một lần duy nhất, phải xem một trận chiến này!
“Chung sư huynh!”
“Chung sư huynh!”
“Chung sư huynh!”
...
Học viện Tiên Lạc vang lên những tiếng hét động trời.
Từng học sinh của học viện Tiên Lạc đều vô cùng kích động.
Máu nóng đã sớm bốc cháy.
...
Sau một ngày.
“Nhóc Tô, cậu... cậu thật sự muốn rời khỏi hoàng triều Bất Tử, tiến về chiến trường Thần Ma bây giờ sao?”, Đạm Đài Chân Thương hỏi.
Hôm qua sau khi Tô Minh ra khỏi trận, ông ta và Tô Minh đã nói chuyện một hồi, cũng đã nói hết suy đoán của mình cho Tô Minh nghe. Về tin tức Vô Tình đuổi giết Chu Kình tiến vào chiến trường Thần Ma, ông ta cũng không giấu giếm, bởi vì Đạm Đài Chân Thương biết, cho dù ông ta có giấu giếm, Ý chí Đại Đạo cũng sẽ thông qua vài thủ đoạn để nói cho Tô Minh, chính là muốn ép Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma, còn không bằng để ông ta nói, dù sao cũng có thể nhắc nhở Tô Minh đây là một chút tính toán của Ý chí Đại Đạo.
Mà Tô Minh cũng không hề do dự, biết rõ đây là mưu kế của Ý chí Đại Đạo mà vẫn quyết định muốn đến chiến trường Thần Ma.
Đạm Đài Chân Thương vừa vui mừng, đồng thời lại thuyết phục Tô Minh tạm thời đừng đi vào, dù sao Ý chí Đại Đạo đã chuyển mục tiêu sang Tô Minh, tạm thời Vô Tình sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Nhưng Tô Minh lại cứ muốn đi ngay lập tức.
Tô Minh có suy nghĩ của mình.
Sự an toàn của Vô Tình là quan trọng nhất, đàn ông có cái phải làm, có cái không thể làm.
Huống chi Chu Kình nhất định phải chết!
Phải giết chết đầu tiên!
Ai cũng không ngăn cản được.
Giết chết Chu Kình, chắc chắn Ý chí Đại Đạo sẽ bị thương nặng.
Trên người Chu Kình có rất nhiều số mệnh đại đạo.
Nếu không ý chí Đại Đạo cũng sẽ không vì cứu Chu Kình mà phải dùng cả ác ma Cố Đình Tiêu.
“Bác trai, bây giờ cháu muốn đi đến chiến trường Thần Ma”, Tô Minh chắp tay, chuẩn bị tạm biệt rồi lập tức tiến về chiến trường Thần Ma.
“Chuyện này…”, sắc mặt Đạm Đài Chân Thương có chút kỳ quái: “Bây giờ?”
“Vâng”, Tô Minh gật đầu.
“Khụ khụ, hôm qua học viện Tiên Lạc đã đưa thư quyết chiến sống chết, mọi người ở thế giới Đại Thiên cũng biết hết rồi”, Đạm Đài Chân Thương cười khổ nói: “Chỉ mới một ngày mà tu giả võ đạo khắp nơi trên thế giới Đại Thiên đã tụ tập ở hoàng thành của hoàng triều Bất Tử, bọn họ đều đến để xem chiến, bây giờ cậu muốn đi, vậy…”
Chẳng phải là yếu thế hơn Chung Ly Tĩnh sao?
Dường như là sợ hãi Chung Ly Tĩnh.
“Chờ cháu ra khỏi chiến trường Thần Ma, đương nhiên sẽ đến học viện Tiên Lạc một chuyến, đến lúc đó hủy diệt học viện Tiên Lạc, về phần Chung Ly Tĩnh gì đó... chưa từng nghe qua”, Tô Minh tùy ý nói.
Tiếp theo.
Anh quay người.
Đi ra khỏi hoàng cung.
Tô Minh vừa đi ra khỏi hoàng cung, ngay lập tức có vô số ánh mắt và thần hồn trong hoàng thành nhìn thấy.
Anh muốn đến “thương hội Bát Hoang” trước.
Thương hội Bát Hoang chính là một trong những thương hội lớn nhất, nổi tiếng nhất toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Cũng là một trong thế lực tài lực kinh khủng nhất toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Tuy không được tính là thế lực siêu nhiên, nhưng cũng miễn cưỡng được tính là nửa bước siêu nhiên, nếu quả thật đối đầu với bốn học viện lớn cũng không có quá nhiều khó khăn.
Thương hội Bát Hoang có hơn một ngàn phân hội ở thế giới Đại Thiên.
Có thể nghĩ nó khủng bố đến mức nào.
Kiểu gì cũng sẽ có một thương hội Bát Hoang ở hoàng thành của hoàng triều Bất Tử.
Mặc dù thương hội Bát Hoang ở trong hoàng triều Bất Tử, nhưng lại không thuộc về thế lực của hoàng triều Bất Tử, thương hội Bát Hoang có tầng riêng của mình, một mình một thế lực.
Chỉ là hoàng thành của hoàng triều Bất Tử là một trong những thành trì lớn nhất, phồn hoa nhất, mạnh nhất ở thế giới Đại Thiên, kiểu gì cũng sẽ có.
Nguyên nhân Tô Minh đến thương hội Bát Hoang là cần dùng tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang.
Trên thực tế, tự Tô Minh tiến về chiến trường Thần Ma sẽ nhanh hơn, dù sao quy luật không gian của anh đã tu luyện đến mức rất khoa trương rồi.
Nhưng anh không hề rõ vị trí của chiến trường Thần Ma.
Hơn nữa, theo cách nói của Đạm Đài Chân Thương thì vị trí của chiến trường Thần Ma không cố định, lên xuống thất thường như thủy triều, cũng không có tọa độ cố định.
Biện pháp tốt nhất là ngồi tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, trả thêm phí vận chuyển để đến được chiến trường Thần Ma một cách nhẹ nhàng, an toàn, chính xác và nhanh chóng.
Tô Minh đi trên đường phố đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Sau đó có vô số người đi theo. Ngay cả tu giả võ đạo ở hư không cũng đều đi theo rồi có các chủ đề thảo luận.
“Tô Minh định đi đâu vậy?”
“Hình như là… Đến thương hội Bát Hoang”.
“Tô Minh muốn mượn lực của thương hội Bát Hoang để rời đi?”
“Học viện Tiên Lạc đưa ra chiến thư, vậy mà hiện giờ Tô Minh rời đi thì có phải là sợ không?”
“Nghe đồn, hắn là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên. Hắn đã đồng ý, giờ đây lại không dám ứng chiến mà bỏ trốn thì có phải là mất mặt lắm không? Chắc không đến nỗi đó”.
“Ha ha… Mấy năm nay, thời đại Đại Đế xuất hiện, linh khí gấp mười lần trước đây, các kiểu yêu nghiệt tuyệt thế trước đây chưa từng có giờ đây lại xuất hiện. Tô Minh không là gì cả, hắn bị nhốt trong đại trận ba năm, đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Vì vậy bây giờ sợ hãi cũng là điều bình thường”. “Cũng phải! Nghe nói Chung Ly Tĩnh đã lên đến cảnh giới Vực Chủ trong truyền thuyết rồi, đúng là kinh khủng”.
“Haiz! Nhân tài từ đời này qua đời khác, luôn có tin đồn Tô Minh vô cùng hống hách, không biết là ba năm bị nhốt liệu còn phong thái như trước đây không?”
…
Những lời bàn luận này đều lọt vào tai Tô Minh.
Nhưng anh không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào mà cứ thế đi đến thương hội Bát Hoang.
“Xin chào cậu chủ Tô! Tôi tên là Tôn Chân!”, đón tiếp Tô Minh là một trưởng lão của thương hội Bát Hoang, rõ ràng thương hội Bát Hoang đã biết trước là Tô Minh sẽ đến.
“Tôn tiền bối! Không biết tàu con thoi tác chiến đến chiến trường Thần Ma sớm nhất là khi nào?”, Tô Minh hỏi.
“Cậu chủ Tô muốn đến chiến trường Thần Ma?”, sắc mặt Tôn Chân có chút kỳ quái.
“Đúng vậy! Sao thế?”, Tô Minh hỏi lại.
“Không… Không có gì”, Tôn Chân nói cho có, trong lòng thì nghĩ, lẽ nào Tô Minh cũng là người theo đuổi cô chủ sao?
Nếu không thì sao Tô Minh lại trùng hợp muốn ngồi tàu con thoi tác chiến để đến chiến trường Thần Ma, bởi vì vừa hay hôm nay cô chủ cũng đến đó.
Trùng hợp quá chăng?
Tôn Chân nói: “Cậu chủ Tô may mắn thật đó! Hôm nay vừa hay có một tàu con thoi tác chiến lớn nhất của thương hội Bát Hoang đến chiến trường Thần Ma”.
Tô Minh có chút vui mừng, đúng là may mắn thật.
“Cậu chủ Tô! Mời! Tàu con thoi tác chiến dừng ở hội trường của thương hội Bát Hoang ở ngoài thành, sắp khởi hành rồi”, Tôn Chân làm tư thế mời.
Tô Minh và Tôn Chân cùng đi ra thương hội Bát Hoang.
Hai người nhanh chóng đi về trước rồi ra khỏi thành.
Lúc này, chẳng khác nào hợp thức hóa tin đồn Tô Minh định bỏ chạy.
Hơn nữa, dường như Tô Minh rất nhát gan, định chạy đã đành mà còn nhờ đến thương hội Bát Hoang…
Vậy mà còn tự coi mình là yêu nghiệt số một thế giới Đại Thiên, đúng là nực cười.
Không có thực lực đã đành nhưng thậm chí còn không có dũng khí ứng chiến… Ha ha…
Rất nhanh, Tô Minh và Tôn Chân đều đi ra khỏi thành.
“Cảm ơn ông!”, Tô Minh chắp tay, trên đường anh đã bỏ ra linh thạch cực phẩm giá cao để làm lộ phí.
Đồng thời lúc này, trên tàu con thoi tác chiến vô cùng xa xỉ trong hội trường, mấy thanh niên tuấn tú khí chất thần bí đang đứng trên boong tàu.
Còn có một cô gái mặc váy tím, che mặt, thân hình hoàn hảo, khí chất hơn người.
Cô gái đó tên là Độc Cô Nguyên, là con gái duy nhất của hội trưởng của thương hội Bát Hoang.
Hơn nữa, cô gái này còn có một thân phận nữa, là cháu ngoại của gia chủ nhà họ Dương ở khu vực Hỗn Độn.
Từ lúc sinh ra, Độc Cô Nguyên phần lớn đều ở khu vực Hỗn Độn.
Những chàng trai tuấn tú ở trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến trên thực tế đều đến từ khu vực Hỗn Độn. Đều là những anh tài tuấn tú của khu vực Hỗn Độn.
Lần này, sở dĩ Độc Cô Nguyên cách hàng ngàn năm mới một lần nữa quay về thế giới Đại Thiên, vì trong chiến trường Thần Ma ở thế giới Đại Thiên xuất hiện tung tích của đỉnh Thần Ma, đó là bảo vật vô cùng quý hiếm.
Độc Cô Nguyên muốn có được nó.
Còn những anh tài tuấn tú đi cùng cô ta đến đây, không có ai đơn giản cả. Họ đều là những người theo đuổi Độc Cô Nguyên, theo đuổi khốn khổ ngay từ khi còn ở khu vực Hỗn Độn.
Hiện giờ, vì Độc Cô Nguyên mà họ đều cùng đến thế giới Đại Thiên.
Một mặt là muốn tiếp tục theo đuổi Độc Cô Nguyên, mặt khác là vì họ cũng có hứng thú với đỉnh Thần Ma.
“Nghe nói Tô Minh khá có tiếng ở khu vực Hỗn Độn. Nghe nói tên này còn một thanh kiếm vô cùng mạnh”, một cậu chủ áo trắng trong mấy người thanh niên anh tài cười nói, sau đó lại nhìn Độc Cô Nguyên nói tiếp: “Tôi vốn muốn gặp mặt anh tài nổi danh hơn 20 tuổi này, không ngờ hắn tự mình đến đây”.
“Ha ha… Khéo là đi tránh nạn ý?”, một người thanh niên khác cười mỉa, nói: “Nghe nói Tô Minh bị người ta hạ chiến thư khiêu chiến nhưng lại không dám ứng chiến, lại coi thương hội Bát Hoang là nơi tránh nạn”.
“Thương hội Bát Hoang không phải là nơi tránh nạn”, Độc Cô Nguyên thản nhiên nói: “Nhưng có mối làm ăn thì vẫn phải làm. Tô Minh đã bỏ ra hàng ngàn viên linh thạch cực phẩm để làm lộ phí rồi”.
“Cô chủ Độc Cô nói đùa rồi! Linh thạch cực phẩm chỉ là một con số nhỏ với cô thôi, chỉ e là cô có chút tò mò về hắn chăng?”, một người thanh niên khác lại nói.
“Đúng là có chút hứng thú thật! Đã ngàn năm nay tôi không đến thế giới Đại Thiên, còn bố tôi thì ở đó suốt. Lần này bố tôi nói, nếu có cơ hội thì tiếp xúc thường xuyên với cậu chủ Tô đó, anh ta là một anh tài hiếm có”, Độc Cô Nguyên cười, nói.