"Ngạn Tự tập kích? Phân viện của học viện Kỷ Nguyên ở vực hư không khác sao? Nghe có vẻ như Ngạn Tự này mạnh hơn Hạp Tự, kể ra cũng khiến người khác có chút mong chờ đó, không thể bỏ lỡ được", Tô Minh mỉm cười, thì thầm tự nói.
Tiếp theo, Tô Minh đột nhiên lên tiếng.
"Lần này Ngạn Tự tới tập kích, thân là đệ tử học viện, đệ tử viện trưởng không thể trốn tránh, mong sư tôn cho con một suất giao lưu luận bàn".
Tô Minh tùy tiện lên tiếng.
Nhưng giọng nói đã trầm bổng khắp cả học viện! Tất cả mọi người đều nghe thấy!
"Tên nhóc hồ đồ này...", Cố Hoàng Sí trở tay không kịp, không biết phải làm sao. Nếu như Tô Minh đơn độc truyền âm thương lượng với ông, ông nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản, dù sao Tô Minh có yêu nghiệt thế nào, có chấn động thế nào thì ở độ tuổi này, tạm thời Tô Minh muốn cùng với Nguyên Bảo, Tần Hạt cùng tham gia vào trận chiến luận bàn với những đệ tử của Ngạn Tự trong cuộc tập kích tới đây cũng có vẻ quá miễn cưỡng rồi.
Luận bàn giao lưu so chính là thực lực, không phải so thiên phú, xem trọng lực chiến đấu.
Tô Minh có chút chủ quan rồi!
Hơn nữa, sự chủ quan này không chừng sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng.
Thứ nhất, Tô Minh được ông nhận làm đệ tử, vốn bản thân đã là mục tiêu công kích, địa vị không vững, nếu như trong trận so tài luận bàn giao lưu lại quá thê thảm, làm mất mặt học viện, vậy thì những đệ tử vốn đã không hài lòng với Tô Minh sẽ càng bất mãn hơn... cho dù có áp chế xuống thì oán khí và bất mãn này cũng sẽ ảnh hưởng tới sự đoàn kết của cả học viện.
Thứ hai, thiên phú vô địch như vậy của Tô Minh, một đường cực kỳ thuận lợi, tâm võ đạo rất tự tin, gần như có lòng vô địch, nếu như thua quá thảm hại trong luận bàn giao lưu thì cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh võ đạo.
Thứ ba, Tô Minh ở độ tuổi này mà tham gia luận bàn giao lưu thì những đệ tử tới tập kích của Ngạn Tự, phàm không ngu ngốc thì đều sẽ ra tay rất nặng thậm chí giết chết. Dù sao, Tô Minh tuổi còn nhỏ như vậy đã biểu hiện thiên phú võ đạo vô địch, có cơ hội diệt trừ thì có ai sẽ mềm lòng?
"Sư tôn, con nắm chắc", đúng lúc này, bên tai Cố Hoàng Sí truyền tới truyền âm của Tô Minh.
"Tên nhóc hồ đồ, con đó!", Cố Hoàng Sí không biết làm sao, bây giờ ông cũng không thể ép buộc Tô Minh đừng tham gia, dù sao, truyền âm của Tô Minh đã truyền khắp cả học viện rồi, tiền trảm hậu tấu! Nếu ông miễn cưỡng áp đặt không cho Tô Minh tham gia, thì cả học viện sẽ càng bất mãn lớn hơn, sẽ dẫn đến sự phẫn nộ đám đông, nên cũng chỉ đành đồng ý mà thôi.
Cùng lúc đó.
"Hừ, không biết sống chết, não tàn đến cực điểm", Hà Quan Nội, Hà Bất Hưu cười khẩy, cực kỳ khinh miệt. Phàm là nếu như Tô Minh nếu có thể nhẫn nhịn, không để bị kích tướng thành công, biết giấu tài, tương lai bỗng nhiên nổi tiếng thì hắn ta còn có chút nể nang thậm chí sẽ coi Tô Minh là đối thủ, coi trọng Tô Minh gì đó, nhưng Tô Minh... lại tỏ ra đầu óc có vấn đề! Viện trưởng lần này thật sự đã nhận lầm đệ tử rồi!
Sâu trong lòng Tần Hạt và Tiêu Hoàng cũng có chút thở dài, cảm thấy Tô Minh đã kích động rồi, đây rõ ràng là đang tự tìm đến tai vạ. Hơn nữa, loại tai vạ này có thể còn làm mất mặt cả học viện.
"Cũng ra dáng một người đàn ông", ngược lại Nguyên Bảo chỉ hừ một tiếng, địch ý đối với Tô Minh đã giảm xuống rất nhiều: "Chỉ là, chưa đến 30 tuổi lại dám đại diện học viện đối diện với học viện Ngạn Tự ư? Tinh thần đáng quý nhưng hành vi thì ngu xuẩn, chị đây tán thưởng, đến lúc đó nếu có cơ hội sẽ chăm sóc cho cậu chút cũng không phải không được".