Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tộc người của tộc Thanh Yêm sinh sống trong cành cây khô đó.



Phòng ở chính là những hốc cây trên thân cây. Còn nguồn nước là nước dự trữ trong cây.



Ngoài ra, dường như cây cổ thụ này chưa chết, lúc nào cũng tản ra linh khí để cho tộc người ở đây tu luyện.



Thậm chí, theo như Linh Điệp nói, võ kỹ công pháp mà tộc Thanh Yêm tu luyện trên thực tế là tìm được trong cây cổ thụ này.



“Chàng trai! Mời!”, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Thanh Yêm ở trong phòng đợi khách và cũng là bố của Linh Điệp tên là Linh Hoành cầm chén rượu mời Tô Minh uống với vẻ hiền từ và mến khách.




Trong phòng đợi còn có một số người của tộc Thanh Yêm, thực lực và độ tuổi khác nhau, dường như ai cũng có thể vào phòng này, không nhất định phải có thân phận hay thực lực.



Điều này khiến Tô Minh cảm thấy cũng hay. Một tộc nhỏ mà có tình yêu thương và khá thuần túy.



Giống như vị tộc trưởng Linh Hoành này, trên thực tế là một Đại Đế chính hiệu nhưng không ra vẻ gì. Ông ta mặc rất giản dị, lúc uống rượu với Tô Minh còn dùng tư thế kính rượu, đúng là…



“Mời tiền bối!”, Tô Minh cầm chén lên uống ngụm lớn. Thật khó hiểu, khi đến đây anh lại thấy mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.



“Chàng trai! Gặp nhau cũng là cái duyên, cậu có thể ở lại tộc Thanh Yêm một thời gian. Mặc dù tộc Thanh Yêm của chúng tôi nhỏ nhưng đồ ăn và rượu ngon thì nhiều lắm”, Linh Hoành cười nói, xem ra ông ta rất thích uống rượu, nói xong lại uống ực một hơi.



“Bố uống từ từ thôi, có ai cướp của bố đâu”, Linh Điệp đứng phía sau Linh Hoành, hừ lạnh một tiếng nói, dường như rất ghét bố mình uống quá nhanh, đúng là mất mặt.



Tô Minh bật cười, những người có mặt trong phòng cũng cười. Không khí vô cùng vui nhộn.



Tộc người tộc Thanh Yêm vốn cảnh giác với một người lạ như Tô Minh nhưng khi từng bát rượu xuống bụng thì sự cảnh giác cũng dần tan biến. Không khí trở nên vui vẻ hơn, thậm chí có người còn bắt đầu nhảy múa.



“Tô Minh! Anh biết nhảy không?”, Linh Điệp đột nhiên hỏi.



“Không biết lắm!”, Tô Minh cười nói.



“Tôi dạy anh!”, Linh Điệp cũng lén uống mấy ngụm, mặt đỏ lên, đôi mắt đẹp chớp chớp, có chút mất kiểm soát.



Tô Minh vừa định nói gì thì đúng lúc này…



Đột nhiên một giọng nói bá đạo và lấn áp vang vọng trong phòng và khắp tộc Thanh Yêm: “Linh Hoành! Đại hôn của thánh tử sắp bắt đầu rồi, rượu đã chuẩn bị xong chưa?”



Ngay lập tức, những người vốn đã ngà ngà say lúc này đều bừng tỉnh.



Đặc biệt là Linh Hoành vội khom người, cung kính nói: “Sứ giả đến, Linh Hoành vô cùng thất lễ! Rượu đã chuẩn bị xong, giờ lành sẽ chuyển đến tộc Ma Tuyền”.



Linh Hoành run lẩy bẩy, xem ra là rất sợ hãi và kiêng kị.


Còn những tộc người khác thì ngây người tại chỗ. Linh Điệp cũng run rẩy, thân người vốn mỏng manh, giờ đây trông càng yếu đuối.



“Vậy thì tốt!”, giọng nói bá đạo đó lúc này hài lòng, sau đó đổi giọng: “Ngày đại hôn của thánh tử, thánh nữ Linh Điệp cũng phải đến tộc Ma Tuyền để chúc mừng. Đến lúc đó, thánh nữ Linh Điệp phải nhảy một bài để làm quà cưới. Thánh nữ Linh Điệp đã chuẩn bị xong bài nhảy chưa?”



Sắc mặt Linh Điệp tái nhợt đi, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi.



“Tôi… Tôi…”, Linh Điệp căn bản không biết nói gì.



“Con bé không hiểu chuyện, lại nhút nhát, liệu có căng thẳng quá nhảy sai làm mất hứng của mọi người không ạ. Chi bằng…”, Linh Hoành vội nói, định lên tiếng từ chối.




Linh Hoành rất lo lắng, một khi con gái nhảy ở buổi hôn lễ, đến lúc đó khó tránh khỏi việc mấy nhân vật lớn ở đó để mắt tới. Ông ta tất nhiên thấy rõ những nổi trội về nhan sắc và tài năng của con gái mình.



Một khi ‘bị’ nhân vật lớn nào để ý tới thì con gái và tộc Thanh Yêm sẽ không thể phản kháng, đó chẳng phải là đẩy con gái vào bể lửa sao?



“Hừm! Có mất hứng hay không, không phải là lão già như ông nói được. Cứ quyết định như vậy đi! Ngày mai, nếu như không nhìn thấy thánh nữ Linh Điệp có mặt thì đừng trách tộc Ma Tuyền trong lúc phẫn nộ tiêu diệt cả tộc Thanh Yêm nhé”, sứ giả hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.



Đến khi sứ giả rời đi hồi lâu thì nhiều tộc người trong phòng mới run rẩy đứng lên.



“Tộc trưởng! Không được!”



“Tộc trưởng! Nếu thánh nữ đến tộc Ma Tuyền thì nhất định sẽ không về được”.



“Lũ súc sinh đó chắc chắn là có ý đồ khác với thánh nữ”.



“Tộc trưởng! Nhất định không được đồng ý”.







Linh Điệp co rúm người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ mơ hồ và sợ hãi.



“Khiến cậu chê cười rồi”, Linh Hoành nhìn về phía Tô Minh, cười gượng rồi lại uống một ngụm rượu. Nhưng có thể nhìn ra, ngụm rượu này đắng chát: “Tộc Thanh Yêm của chúng tôi là tộc nhỏ, từ xưa đến nay luôn phụ thuộc vào tộc Ma Tuyền, bị tộc Ma Tuyền chèn ép hàng tỷ năm nay rồi”.



“Tộc Ma Tuyền?”, trong lòng Tô Minh khẽ chấn động. Nếu anh nhớ không nhầm thì tộc Ma Tuyền chính là tộc mà Quan Khuynh Thành nói hôm đó.



Sư tôn của Khuynh Thành là người của tộc Ma Tuyền?



Linh Hoành lại nói tiếp: “Tộc Ma Tuyền rất mạnh, là bá chủ của hư không này, những tộc nhỏ bao gồm cả tộc Thanh Yêm của chúng tôi đều là thuộc hạ của họ”.

1638763038947.png

Trong giọng nói của Linh Hoành đầy vẻ bi thương và đau đớn.



“Đại hôn gì chứ? Căn bản là thủ đoạn bỉ ổi. Con từng gặp chị Khuynh Thành rồi. Chị ấy không thích Thánh tử tộc Ma Tuyền đó, chị ấy không thể nào gả cho hắn được, nhất định là tộc Ma Tuyền đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó để ép buộc”, Linh Điệp đột nhiên nói, đôi mắt đẫm lệ.



Thân người Tô Minh khẽ run rẩy.



Khuynh Thành?



Lẽ nào là…



Quan Khuynh Thành?




“Linh Điệp! Chị Khuynh Thành mà cô nói, tên đầy đủ là gì?”, Tô Minh hỏi.



“Quan Khuynh Thành! Hình như chị ấy thuộc loài người”, Linh Điệp nhìn Tô Minh, đáp.



Ánh mắt Tô Minh sầm lại, sau đó lại sáng lên.



“Haiz! Nói ra thì Quan Khuynh Thành cũng đen đủi. Nghe nói, cô ta mang trong mình thần cách đẳng cấp nên bị tộc Ma Tuyền để ý đến. Một vị trưởng lão của tộc Ma Tuyền nhận cô ta làm đệ tử là có dã tâm”.



“Thần cách đẳng cấp là sức hút không thể kháng cự với tộc Ma Tuyền”.



“Tộc Ma Tuyền vốn định dùng một số thủ đoạn để cướp đi thần cách đẳng cấp của Quan Khuynh Thành”.



“Nhưng nghe nói, cô gái đó cũng may mắn, có được nhan sắc hơn người, thế gian cũng hiếm gặp nên được Thánh tử tộc Ma Tuyền để ý đến nên quyết tâm lấy cô ta làm vợ”.



“Nhưng hình như Quan Khuynh Thành có chết cũng không đồng ý, nghe nói cô ta có người trong mộng rồi”.



“Để Quan Khuynh Thành đồng ý lấy mình, hình như Thánh tử tộc Ma Tuyền đã khẩn cầu bà lão tế mạng ở tộc Ma Tuyền dùng thủ đoạn gì đó phong ấn tất cả ký ức của cô ta”.



“Vì vậy, cộng với việc nhiều tộc người ở tộc Ma Tuyền hùa vào gạt Quan Khuynh Thành nên cô ta mơ hồ rồi gượng đồng ý với Thánh tử tộc Ma Tuyền”.







Linh Hoành nói xong thì Tô Minh bật cười.



Chỉ có điều, nụ cười này vô cùng tàn nhẫn.



“Tộc Ma Tuyền! Được lắm! Chúng ta không đội trời chung rồi”, Tô Minh thầm dấy lên sát ý.



Sau đó anh lại hỏi: “Ở đây cách tộc Ma Tuyền có xa không?”



“Cậu muốn đến tộc Ma Tuyền xem hôn lễ sao?”, Linh Hoành hỏi.



Tô Minh gật đầu.



“Không xa! Nhưng nơi ở của tộc Ma Tuyền ẩn giật lắm, không có chiến xa Ma Tuyền của tộc Ma Tuyền đưa đón thì không có ai đến được đó cả. Nếu như cậu muốn đến thì ngày mai chiến xa Ma Tuyền đến lấy rượu và đón Linh Điệp đi, cậu có thể đi cùng”, Linh Hoành nói, giọng nói đầy bi thương.



Ông ta đã quyết định để con gái đến đó. Mặc dù điều này có thể dẫn đến tấn bi kịch cho con gái nhưng còn hơn là cả tộc Thanh Yêm bị diệt? Ông ta không chỉ là một người bố mà còn là tộc trưởng của cả tộc Thanh Yêm nữa. Tộc Ma Tuyền vô cùng náo nhiệt.



Khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ rực, ánh sáng chói lọi.



Trong một tòa nhà cổ xưa, mấy bà lão của tộc Ma Tuyền đang trang điểm cho Quan Khuynh Thành.







Nói là trang điểm nhưng rất đơn giản. Bởi vì Quan Khuynh Thành thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi không cần làm gì cầu kỳ cũng đã đẹp mê hồn rồi.



Quan Khuynh Thành ngồi bên cạnh gương trang điểm, lặng lẽ nhìn mình trong gương, có chút thất thần.




Cô rất muốn nhớ lại ký ức của mình nhưng không nhớ ra nổi.



Bất đắc dĩ, cô quay sang hỏi mấy cô gái đang hầu hạ bên cạnh mình: “Tiểu Cẩm! Tôi và Ma Lại quen nhau từ nhỏ sao?”



Ma Lại chính là Thánh tử tộc Ma Tuyền.



“Vâng! Cô chủ và thánh tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Cô thuộc loài người, từ nhỏ được tam trưởng lão thu nhận và sống ở tộc Ma Tuyền. Từ nhỏ, tộc Ma Tuyền có rất nhiều người bắt nạt cô nhưng có thánh tử bảo vệ, dần dần cô và thánh tử thân thiết hơn”, Tiểu Cẩm nói, mặt tươi cười và ngưỡng mộ: “Cô chủ! Mối quan hệ của cô và thánh tử rất tốt, trước khi cô mất trí, mỗi ngày đều không bao giờ rời thánh tử nửa bước”.



“Nhưng sao tôi thấy tôi và Ma Lại rất xa lạ?”, Quan Khuynh Thành lẩm bẩm, đây là cảm nhận thật sự của cô.



Cũng chính vì vậy, ngày nào Ma Lại cũng đến tìm và mời cô đi dạo, đi ăn cơm nhưng cô đều từ chối.



Tự sâu thẳm trong lòng, cô không hề muốn tiếp xúc với hắn.



“Cô mất trí rồi, tất nhiên sẽ thấy lạ lẫm. Nhưng thánh tử luôn chân thành với cô, đợi sau khi cô lấy thánh tử thì tình cảm sẽ nuôi dưỡng lại dần. Biết đâu còn tìm lại được ký ức nữa”, Tiểu Cẩm lại nói, trên mặt vẫn là vẻ ngưỡng mộ.



Quan Khuynh Thành không nói gì nữa.



Còn lúc này, trong một tòa nhà khác của tộc Ma Tuyền.



Một người trẻ tuổi anh tuấn đang tu luyện.



Chỉ có điều, hắn tu luyện không nghiêm túc lắm, dường như có chút phấn khích.



“Khuynh Thành! Cuối cùng cô cũng sắp trở thành vợ của Ma Lại này rồi”, người này chính là Ma Lại, Thánh tử tộc Ma Tuyền, một yêu nghiệt khủng khiếp, một yêu nghiệt tuyệt thế chưa đến 10000 tuổi mà đã đến cấp bậc Đại Đế. Đôi mắt Ma Lại sâu thẳm, toát ra vẻ bá đạo nhưng đều là sự mong đợi.



Thậm chí hắn còn không đợi nổi.



Sau khi ký ức của Quan Khuynh Thành bị phong ấn thì hắn đã nhờ cả tộc Ma Tuyền nói dối giúp hắn.



Ma Lại cảm thấy, đợi mình chiếm hữu và có được Quan Khuynh Thành thì sau này nuôi dưỡng cảm tình dần dần. Sau này cũng sẽ có ngày Quan Khuynh Thành hồi phục trí nhớ thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, chẳng phải thế sao?
1638763066465.png

Thậm chí, từ sau khi cô mất trí, hắn còn không được gặp mặt cô lần nào.



Cũng may, Ma Lại đủ quyết tâm và nhẫn nại. Hắn lại nhờ mấy người hầu hạ bên cạnh Quan Khuynh Thành nói lời hay và ‘tẩy não’ Quan Khuynh Thành.



Hiệu quả cũng khá tốt.



Mấy ngày trước, dưới sức ép của bố và mấy trưởng lão, Quan Khuynh Thành mơ hồ đồng ý gả cho hắn. Dù sao thì cô gái mất trí cũng rất dễ gạt, đặc biệt là cả tộc Ma Tuyền hùa vào nói dối cho hắn.



Cái gì mà thanh mai trúc mã!



Cái gì mà ‘cha mẹ sắp đặt’.




Dù sao thì khi mất trí, tất cả mọi người ở tộc Ma Tuyền đều mong đợi, khẩn cầu, khuyên can thì Quan Khuynh Thành không đồng ý sao được.



Lại còn một chiêu nữa là bà lão tế mạng nói với Quan Khuynh Thành: “Muốn tìm lại ký ức thì phải lấy Ma Lại! Trước khi mất trí thì mối quan hệ với hắn là tốt nhất, có nhiều kỷ niệm nhất. Nếu lấy hắn, ở cạnh hắn thì sẽ giúp ích cho việc nhớ lại mọi chuyện”.



“Ngày mai, sau khi đại hôn kết thúc, cô sẽ là vợ chính thức của tôi. Đến lúc đó tôi sẽ có được cô rồi”, Ma Lại hít một hơi thật sâu, trong lòng thấy vô cùng cuồng nhiệt.



Mấy ngày này, hắn mong được gặp Quan Khuynh Thành mà không được, không có bất cứ cơ hội nào chứ đừng nói là tiếp xúc thân mật. Ngay cả muốn nói chuyện cũng không được, đúng là sốt ruột chết đi được.



Cũng may, sau ngày mai, mọi thứ sẽ khác.



Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quan Khuynh Thành thì đã thề, đời này phải lấy cô làm vợ, vì cô quá đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ.



“Hì hì…”, Ma Lại đắc ý cười, hận nỗi không thể đến ngày mai ngay lập tức.







Tại Võ Tông ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh Xương…



Quý Thanh Hoà nói rõ mục đích đến của mình, nhìn đám người Vũ Bất Bại với vẻ cung kính.



“Cô Quý! Tô Minh đã chết rồi, cô biết chưa?”, trên khuôn mặt già nua của Vũ Bất Bại đều là vẻ âu sầu, là sự hối tiếc và phức tạp.



Quý Thanh Hoà không nói gì nhưng cắn chặt môi.



“Cô Quý! Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế, là người mà tôi và Võ Tông xem trọng, chúng tôi là bạn tốt với Chiến Uyên trên thực tế là nhờ mối quan hệ của Tô Minh”, Vũ Bất Bại tiếp tục nói: “Nhưng hiện giờ Tô Minh chết rồi. Nếu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải dẫn cả Võ Tông đến Chiến Uyên, kể cả Võ Tông chết mất 90% thì chúng tôi cũng tình nguyện. Bởi vì, khi Tô Minh sống thì có một ngày cậu ấy sẽ phất lên, Võ Tông cũng thế. Nhưng hiện giờ cậu ấy chết rồi”.



Tô Minh đã chết.



Võ Tông bỏ ra cái giá lớn thế nào thì sao?



Cũng không thể cứu vãn được.



Đúng vậy! Vũ Bất Bại xem trọng Tô Minh, có mối quan hệ rất tốt với anh.



Ông ta coi Tô Minh là hậu bối tốt nhất. Thậm chí còn gửi gắm nhiều ở Tô Minh.


Nhưng Tô Minh chết thì còn ý nghĩa gì nữa.Nếu đã vậy thì tại sao còn phải đối đầu với Chiến Uyên?



Đặc biệt là Vũ Bất Bại hiểu rõ kẻ địch Chiến Uyên sắp phải đối mặt là thế lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên.



Vậy thì căn bản không có cơ hội, còn hơn cả trứng chọi đá.







“Nhưng mà tiền bối! Lúc mà Tô Minh đến thế giới Đại Thiên, ông đồng ý với Tô Minh rồi”, Quý Thanh Hoà nói, trong lời nói là vẻ bi thương. Nói thật lòng, cô ta không thể ngờ Võ Tông lại trở mặt vô tình như vậy.



Dù sao thì năm đó mối quan hệ giữa Võ Tông và Tô Minh cũng rất tốt.




Đặc biệt là mối quan hệ giữa đại trưởng lão Võ Tông như Vũ Bất Bại và Tô Minh.



Thật không ngờ…



Quý Thanh Hoà thấy buồn bực, trong lòng có nỗi khốn khổ khó nói, thậm chí muốn khóc một trận.



“Cô Quý! Thế giới võ đạo tàn khốc vậy đấy. Đúng là tôi từng rất xem trọng Tô Minh, hơn nữa Tô Minh còn giết được phản đồ của Võ Tông, là ân nhân của chúng tôi. Nhưng đây không phải là lý do để tôi dẫn cả Võ Tông đi tìm cái chết. Vẫn câu nói cũ, nếu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải quyết chiến với Chiến Uyên cũng được nhưng Tô Minh đã…”, Vũ Bất Bại thản nhiên nói.



Lạnh lùng.



Vô cùng lạnh lùng!



“Làm phiền tiền bối rồi!”, Quý Thanh Hoà hít một hơi thật sâu rồi chắp tay rời đi.



Sau khi Quý Thanh Hoà rời đi, Vũ Bất Bại đứng ở đó hồi lâu không lên tiếng.



“Đại trưởng lão! Có phải có chút vô tình không?”, nhị trưởng lão hỏi.



Lúc đó, đại trưởng lão Vũ Bất Bại ủng hộ và đứng ra giúp Tô Minh biết nhường nào…



Kết quả là hiện giờ…



Nếu so sánh thì đúng là họ cảm thấy Vũ Bất Bại hơi vô tình.



“Lúc nọ lúc kia mà”, Vũ Bất Bại nói. Ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông, ông ta phải chịu trách nhiệm với Võ Tông.



Năm đó, ông ta có thể đứng ra giúp Tô Minh, đó là mối đầu tư, là đánh cược.



Nhưng hiện giờ cược thua rồi, đầu tư thất bại rồi thì không thể nào tiếp tục nữa, không thể dẫn Võ Tông vào con đường diệt tông.



Ông ta tự cảm thấy mình không có gì hổ thẹn.



Có lẽ có chút vô tình nhưng thế giới võ đạo có lúc nào có tình cảm đâu?



“Tô Minh! Xin đừng trách tôi, muốn trách thì chỉ trách cậu yểu mệnh thôi! Tôi từng nhắc cậu, cứng quá thì gãy nhưng cậu lại không nghe!”


Sáng sớm ngày hôm sau. Tô Minh, Linh Điệp, Linh Hoành và cả Linh Chỉ- một người tài giỏi trong lứa thanh niên của tộc Thanh Yêm cùng đi ra cành cây của tộc Thanh Yêm đi về phía hư không vô tận.



Họ đang đợi tàu con thoi tác chiến của tộc Ma Tuyền đến đón.



Rượu chuẩn bị nhiều ngày đã được đóng gói rồi cho vào nhẫn không gian, được Linh Hoành mang theo bên mình.



Hôm nay Linh Điệp trang điểm khá đẹp, cô ta mặc chiếc váy dài màu xanh, trên nếp váy còn thêu bươm bướm sống động. Cô ta cũng đeo vòng tay, vòng cổ, còn trang điểm nhẹ.



Trên thực tế, bất luận là Linh Điệp hay Linh Hoành thì đều không muốn hôm nay Linh Điệp sẽ trang điểm đẹp. Bởi vì càng đẹp thì lúc múa ở hôn lễ cũng sẽ bị người khác để ý đến, kết cục sẽ rất thảm.




Nhưng lý trí nói cho Linh Điệp và Linh Hoành biết, Linh Điệp nhất định phải trang điểm đẹp, nếu không thì đó là sự không tôn trọng với đại hôn, là bất kính với Thánh tử tộc Ma Tuyền và cả tộc Ma Tuyền, kết cục càng thảm.



“Tô Minh! Anh đừng căng thẳng! Mặc dù tộc Ma Tuyền mạnh, cũng rất bá đạo nhưng hôm nay là ngày đại hôn của Thánh tử tộc Ma Tuyền nên chắc sẽ không nhằm vào chúng ta đâu”, Linh Điệp nhỏ giọng nói với Tô Minh ở bên cạnh. Cô gái thuần khiết này đúng thật là… Có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của mình rồi mà vẫn an ủi Tô Minh.



Cô ta vốn định phản đối khi Tô Minh nói muốn cùng đến tộc Ma Tuyền, bởi vì quá nguy hiểm.



Nhưng Tô Minh cứ muốn đi, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.



“Yên tâm đi! Có tôi và Linh Chỉ bảo vệ anh, anh sẽ không sao đâu”, Linh Điệp lại nói. Những lời này dường như đang an ủi Tô Minh và cũng là an ủi mình.



Linh Điệp, Linh Chỉ và Linh Hoành đều hiểu ít nhiều về thực lực của Tô Minh, chắc không mạnh là bao, thậm chí còn là vô cùng yếu.



Bởi vì…



Thứ nhất, mặc dù Tô Minh hơn 20 tuổi đã bước vào cảnh giới Khư Chủ, đúng là khó tin, thậm chí là chấn động. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là cảnh giới Khư Chủ. Cảnh giới này ở tộc Thanh Yêm không là gì, chứ đừng nói là tộc Ma Tuyền.



Thứ hai, cảnh giới của loài người rất ảo, đối với chủng tộc khác, thậm chí cảnh giới Khư Chủ của loài người không phải là đối thủ của giới chủ của tộc Thanh Yêm, chứ đừng nói là đối thủ của cảnh giới Vực Chủ của tộc Ma Tuyền. Điều kiện cơ thể của loài người quá kém, đặc biệt rất yếu ở phòng ngự.



“Đến tộc Ma Tuyền, nếu không cần thiết thì đừng nói gì. Nếu không thì tôi và thánh nữ cũng không bảo vệ được anh đâu”, Linh Chỉ cũng nói. Anh ta là người ít nói, còn ít tuổi, chỉ tầm 80000 tuổi nhưng đã ở cảnh giới Khư Chủ đỉnh phong tầng chín. Nghe nói, anh ta còn có thiên phú không tồi ở đao đạo, tu luyện được thuật Linh Đao.



Mặc dù nói năng cứng nhắc nhưng anh ta cũng hy vọng Tô Minh có thể sống sót.



“Cảm ơn”, Tô Minh nói.



Đúng lúc này…



“Phụp!”



Một chiếc tàu con thoi tác chiến từ hư không xa xôi đi tới.



Tàu không lớn nhưng trên đó bao trùm tầng ánh sáng dường như có thể lưu động.


“Tàu con thoi tác chiến của tộc Ma Tuyền có thể ẩn mình, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh”, Linh Điệp giới thiệu. Lúc này tàu đã đến trước mặt mấy người.



“Linh Hoành! Mang rượu theo chưa?”, có một đội thanh niên mặc giáp kim loại đứng trên thuyền tay cầm đao chiến, trên người toát ra khí tức sắc bén. Người đứng đầu cũng mặc thế nhưng người này mặc màu đỏ nhạt. Người con trai đó hỏi, giọng lạnh lùng, gọi thẳng tên Linh Hoành.



“Mang theo rồi!”, Linh Hoành không dám thể hiện ra vẻ bất mãn, chắp tay nói.



“Vậy thì lên thuyền đi!”, người con trai thản nhiên nói, sau đó chú ý đến Tô Minh, hỏi: “Sao còn có cả loài người?”








"Thưa sứ giả, cậu ta là Tô Minh, bạn của tộc Thanh Yêm. Cậu ta cũng muốn tham gia lễ cưới của thánh tử để mở mang kiến thức, rồi chúc phúc cho thánh tử luôn", Linh Hoành vội nói, vừa nói vừa kính cẩn giơ một chiếc nhẫn không gian lên.



Người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia chộp một cái, nhẫn không gian trong tay Linh Hoành đã rơi vào tay gã. Gã ngó thử bên trong, ngập tràn tài nguyên võ đạo xa xỉ coi như Linh Hoành biếu, khá biết điều đấy chứ. Đương nhiên cũng chừa cho người ta chút mặt mũi.



Gã tùy tiện nói: "Đã thế thì tôi cũng nể mặt. Có điều, tôi cảnh cáo trước, thứ con kiến như loài người là chủng tộc mà tộc Ma Tuyền chúng tôi ghét nhất. Nếu đến đây thì tốt nhất biết điều chút, cái gì nên nói hay không nên nói thì phải ngầm hiểu, đừng có đến cuối cùng mất mạng. Vậy cũng chỉ do đáng đời thôi".



"Vâng, vâng, vâng...", Linh Hoành gật đầu: "Tô Minh, Tiểu Điệp, Linh Chỉ, chúng ta đi thôi".



Bốn người đi lên tàu con thoi.



Tô Minh thì không sao, nhưng Tiểu Điệp và Linh Chỉ lại có hơi sợ, khẽ run, vì trên tàu con thoi đứng một đội mặc đồng phục bảo vệ, thực lực rất mạnh, ai nấy đều có cảnh giới Giới Chủ.



Hơn nữa, rõ ràng có thể thấy họ là những người đã trải qua mưa máu, trên người tràn ngập sát khí khiến người ta cảm thấy khó thở.



"Tô Minh, anh lại gần tôi chút đi", Linh Điệp đi lên trước mặt Tô Minh, nhỏ giọng nói. Sau đó, hơi thả ra khí tức bao phủ mình và Tô Minh, giúp anh ngăn cản sát khí của đội bảo vệ thuộc tộc Ma Tuyền.



Trong lòng Tô Minh khẽ run, có chút ấm áp.



Cô nhóc này tốt bụng thật.



"Cám ơn", Tô Minh không nhịn được khẽ vỗ đầu Linh Điệp.



Gương mặt Linh Điệp ửng hồng, lén ngó Tô Minh một cái, sau đó ánh mắt lại hơi ảm đạm. Sau ngày hôm nay, vận mệnh của mình...



Tốc độ của tàu con thoi quả thật rất nhanh.



Sau khi đám Tô Minh lên tàu, nó đã biến thành một điểm màu đen và như mở ra một con đường riêng, nhanh chóng phóng đi. Hơn nữa, Tô Minh có thể cảm giác được con tàu này còn không đi theo đường thẳng. Chặng đường nó đi khi uốn lượn, khi quẹo, khi lên xuống.

1638763102386.png

Vả lại trước mắt cũng không đen thui vô ngàn như trong hư không, mà lại sáng ngời, có cả màu đỏ.



Trong sơn động, là một khu vực được khai thác phát triển... Có thác nước, sông ngòi, cây cối, hoa cỏ và trùng trùng điệp điệp nhà cửa được xây dựng bằng đá.



Cuối cùng, tàu con thoi dừng lại trên một quảng trường, ở đó không chỉ có mình nó mà còn có hơn 1000 chiếc khác.



"Mấy người đi Hậu Vụ Đường trước, giao rượu của tộc Thanh Yêm cho đường chủ. Sau đó, sẽ có người hầu dẫn mấy người đến sảnh tiệc, hừ, tôi nhắc mấy người một câu, không muốn chết thì ở nguyên vị trí của mình đi. Cái loại yếu ớt như tộc Thanh Yêm, không phải vì rượu thì chẳng có tư cách tham gia lễ cưới đâu. Khi vào sảnh tiệc rồi, tốt nhất là tìm một cái góc ngoan ngoãn đứng đó. Nếu không thì khiến người khác gai mắt, sau đó bị bóp chết cũng là đáng đời", người đàn ông mặc giáp đỏ kia dặn một câu, rồi rời đi.



"Đi, chúng ta đến Hậu Vụ Đường nào, đừng nhìn ngó lung tung", Linh Hoành nhỏ giọng nói, có thể thấy ông ta cũng khá áp lực. Ông ta từng đến Hậu Vụ Đường, mỗi lần đưa rượu của tộc Thanh Yêm tới, ông ta đều đến đó.



"Mạnh thật", Tô Minh thử cảm nhận tổng thể tộc Ma Tuyền, trong lòng kinh ngạc không thôi. E rằng cả tộc cũng chưa được hơn 100 ngàn người, nhưng chắc đã có thể quét ngang cả nền văn minh Xương ấy chứ đùa? Mạnh thật luôn! Riêng Đại Đế mà anh đã cảm nhận được cả trăm người!




"Cũng tạm", Thiên nữ Tạo Hóa lại nói: "May không có thượng vị Đại Đế, không thì hôm nay anh sẽ phơi xác nơi đây rồi".



Khóe miệng Tô Minh giật tăng tăng.



Tuy không có thượng vị Đại Đế, nhưng cũng có mấy trung vị!



Đương nhiên, điều đó cũng không quan trọng, dù có thượng vị thì hôm nay vẫn không chết không ngừng! Không tiêu diệt tộc Ma Tuyền này, thề không bỏ qua.



Bọn họ đi theo Linh Hoành, một hàng bốn người nhanh chóng đi đến Hậu Vụ Đường.



Sau khi đến, người nơi đây đang bận rộn lướt đi như bay, dù sao, nay cũng có lễ cưới, Hậu Vụ Đường cần chịu trách nhiệm cho buổi lễ nên có thể nghĩ sẽ có biết bao nhiêu việc.



"Ma Huy đường chủ, đây là rượu của tộc Thanh Yêm, mời ông xem", vất vả lắm mới tìm được đường chủ Hậu Vụ Đường, ông ta là một tên mập có nước da đen sì. Linh Hoành cười kính cẩn, giơ nhẫn không gian ra.



"Ừ", Ma Huy nhận lấy nhẫn không gian, rồi nhìn thoáng qua Linh Điệp.



Linh Điệp sợ tới mức vội vàng sáp lại gần bố mình là Linh Hoành.



"Là con gái của ông hả? Quả nhiên rất xinh đẹp", Ma Huy trêu chọc một cách trắng trợn: "Đáng tiếc, địa vị của bổn đường chủ quá thấp, không có tư cách nếm thử!"



Câu này quả thật không bằng súc vật, trắng trợn một cách táo bạo.



Sắc mặt Linh Hoành sa sầm lại, hết trắng lại đỏ, lòng đầy tức giận và ngùn ngụt sát khí, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.



Linh Chỉ cũng thế, Linh Điệp thì run lên, đỏ cả mắt.



Còn Tô Minh, anh vẫn bình tĩnh rồi liếc Ma Huy một cái, nhưng không nói hay làm gì.



Giết Ma Huy cũng đơn giản thôi, nhưng sẽ rút dây động rừng, còn chưa gặp được Khuynh Thành, lỡ khiến họ chú ý, rồi đám lãnh đạo của tộc Ma Tuyền dẫn Khuynh Thành bỏ chạy thì làm sao?



Tạm thời không thể làm gì, nhưng Ma Huy đã bị anh liệt vào sổ đen!



"Triệu Phiên, dẫn họ đến sảnh tiệc đi", Ma Huy khá là đáng tiếc, đầy tham lam liếc nhìn Linh Điệp, rồi vẫy tay nói với một người hầu gần đó.



Người hầu kia rõ ràng không phải người tộc Ma Tuyền, có vẻ là đến từ chủng tộc khác, vóc người rất thấp, làn da lại trắng bệch, trên trán còn có một cái sừng nhỏ.


"Đi thôi", Triệu Phiên rất kính cẩn với Ma Huy, kính cẩn đến mức muốn quỳ liếm. Song, lại biểu hiện ra một thái độ hoàn toàn trái ngược với đám Linh Hoành. Triệu Phiên đi đằng trước, 4 người Tô Minh và Linh Hoành theo sau.



"Tiểu Điệp, là bố hại con...", giọng Linh Hoành tràn ngập áy náy và tuyệt vọng, còn có chút điên cuồng: "Hay là con trốn đi! Giờ đi luôn!"



"Con đi? Vậy tộc Thanh Yêm phải làm sao? Huống chi, giờ đã ở trong tộc Ma Tuyền, con có muốn cũng không được!", Linh Điệp chua xót nói, nước mắt tuôn như mưa.



Linh Chỉ đứng cạnh định an ủi Linh Điệp, thế hệ trẻ trong tộc Thanh Yêm không ai là không thích và thương thầm thánh nữ Linh Điệp. Dù gì, Linh Điệp cũng xinh đẹp, dễ thương và hiền lành như vậy.



Song, giờ anh ta phải an ủi Linh Điệp thế nào đây? Ngay cả một câu "Linh Điệp, anh sẽ bảo vệ em, em chắc chắn sẽ ổn thôi" cũng không dám nói, vì anh ta biết mình không làm được.



Đã đến tộc Ma Tuyền thì họ như dao thớt, mình chỉ có thể như thịt cá.




Tô Minh im lặng, trong lòng có hơi buồn.



Tàn khốc, thật sự quá tàn khốc!



Trong thế giới võ đạo, nếu không có đủ thực lực thì chỉ có tuyệt vọng và sự tàn nhẫn.



Anh không khỏi nghĩ nếu lần này mình không gặp Linh Điệp thì cô ta sẽ có kết cục như thế nào đây?



Trên đường Triệu Phiên dẫn đám Tô Minh đi đến sảnh tiệc còn gặp rất nhiều người, có tộc Ma Tuyền, có những tộc khác đến tham gia lễ cưới. Và họ đều rất mạnh, không ai có cảnh giới thấp hơn Vực Chủ hết, Bán Đế hay Đại Đế cũng có không ít. Tổng thể quả thật mạnh hơn thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương không biết bao nhiêu lần.



Có một điều đáng buồn là, dù Linh Hoành chủ động chào hỏi những người kia, thì chỉ đổi lại sự chế giễu, thậm chí trực tiếp bị bơ. Thật sự rất xấu hổ.



Cuối cùng cũng đến sảnh tiệc cưới. Nó rất rộng, là một tòa cung điện nguy nga, khổng lồ và được xây bằng những tảnh đá cực lớn, mỗi tảng đá đều bóng loáng như ngọc. Chúng được gắn với nhau bằng trận pháp, trông cực kỳ chấn động.



Tổng thể của cung điện đã bị một màu đỏ tươi vui bao phủ.



"Theo tôi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho mấy người", Triệu Phiên quay đầu nhìn đám Linh Hoành, nói.



Sau đó, mấy người đi vào cung điện.



Trong cung điện có một loạt cái bàn bằng ngọc được xếp khắp nơi, chắc phải trên trăm bàn. Lúc này, khách khứa đã đến được 70, 80%, trông rất nhộn nhịp.



Phía trước có một cái bục lễ cực kỳ lỗng lẫy.



Giờ đây, trên bục đương nhiên không có cô dâu và chú rể vì còn chưa đến giờ lành. Trái lại, có mấy vũ công xinh đẹp đang múa hát, khiến dưới bục vang lên từng đợt trầm trồ.



Triệu Phiên dẫn bốn người Tô Minh đi đến trong góc, ở đó có một cái bàn khá ít người, chỉ có ba bốn người ngồi, xếp đám Tô Minh ngồi đây cũng đủ.



Song, Triệu Phiên còn chưa kịp bảo bốn người Tô Minh ngồi xuống, ba bốn người đang ngồi ở bàn đó đã ngẩng đầu... Một người dáng người cao to, bàn tay có 7 ngón bỗng trợn to đôi mắt như chuông đồng.



"Bốp!"



Gã đập mạnh ly rượu xuống bàn, vang cái bốp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK