Khóe môi của Tô Minh giật giật.
“Tất nhiên! Bất luận nói thế nào thì hiện giờ kiếm Vô Lượng cũng có tác dụng rất lớn với chủ nhân”, hồn Xương Kiếm lại nói.
“Đúng vậy! Mặc dù đao nhỏ còn lâu mới có uy lực bằng đao chém nhưng dùng để gọt bút chì thì vẫn thích hợp”, Tô Minh làm phép so sánh rồi lẩm bẩm.
Hiện giờ, anh đang ở cấp bậc ‘gọt bút chì’.
Tô Minh chớp mắt nhìn về phía Bạch Mộc Huyên.
Chỉ nhìn một cái… Mà Bạch Mộc Huyên như mềm nhũn người ra. Cô ta quỳ xuống đất cầu xin: “Tha cho tôi đi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi…”.
Bạch Mộc Huyên khóc lóc sụt sùi, hoàn toàn mất kiểm soát, thậm chí còn dập đầu lia lịa.
“Cẩm Phồn! Em nghĩ sao?”, Tô Minh không ra tay mà chỉ nhìn Tống Cẩm Phồn một cái để Tống Cẩm Phồn quyết định. Nói là để cô quyết định nhưng trong lòng Tô Minh đã quyết định kết cục của Bạch Mộc Huyên rồi.
“Giết!”, Tống Cẩm Phồn không do dự mà chỉ nói một chữ.
Diệt cỏ tận gốc mà không cần nghĩ!
Bạch Mộc Huyên có cầu xin, khóc lóc hay dập đầu thì nói cho cùng cũng chỉ vì cô ta thua, cô ta bại trận và đứng trước ranh giới sinh tử.
“Được!”, Tô Minh gật đầu với vẻ hài lòng. Anh giơ tay lên, Thiên Vẫn kiếm nguyên hóa thành sợi tóc đoạt mệnh, trong nháy mắt thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau đó, toàn thân Bạch Mộc Huyên run rẩy, ngã quỵ xuống đất, sinh khí nhanh chóng biến mất. Đến lúc này giữa lông mày mới xuất hiện một giọt máu đỏ tươi.
“Anh Tô Minh! Chúng ta đến Thiên Nhẫn Tông tìm chị Nhược Dư đi! Nhưng trước đó chúng ta đến phủ thành chủ đã. Sư tôn của em vẫn còn có một kho báu vật”, Tống Cẩm Phồn phấn khích nói.
Tiêu Quân có một kho báu vật, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Dù sao thì ai cũng biết thành chủ Tiêu Quân có một sở thích là sưu tầm kiếm.
Tô Minh cũng có hứng thú với điều này.
Kho báu vật của chủ nhân nền văn minh cấp ba sẽ không khiến người ta thất vọng chăng.
Tô Minh và Tống Cẩm Phồn nhanh chóng biến mất, chỉ để lại vô vàn kiếm tu chấn động, hóa đá ở lại trên sân.
Không bao lâu sau, hai người tìm thấy kho báu vật của thành chủ.
Đó là một mật thất dưới tầng hầm xa xỉ, tầm 100 mét vuông.
Quá trình vào trong mật thất không hề đơn giản, có rất nhiều kết cấu, hơn nữa còn có kết cấu vô cùng nguy hiểm. Nếu người bình thường mà cố đến đây thì chỉ e sẽ không biết mình chết theo kiểu nào. Cũng may, Tô Minh có thần hồn vô cùng mạnh, sức cảm nhận vô địch, vì vậy anh có thể dẫn Tống Cẩm Phồn xông vào trong.
Vào được mật thất, hai người nhìn thấy đầu tiên là giá kiếm vô cùng gọn gàng.
Quả nhiên, đúng là danh bất hư truyền, Tiêu Quân quả là người thích sưu tầm kiếm.