“Nhà họ Hồng cũng bỏ ra 10 viên linh thạch”, Hồng Đông Lập cũng nói.
Ánh mắt Phó Hoành Khôn sáng lên, có chút kinh ngạc.
10 viên linh thạch không phải là con số nhỏ, dù sao thì linh thạch cũng là thứ rất hiếm thấy ở Huyền Linh Sơn.
Nếu như có 20 viên linh thạch thì Phó Hoành Khôn có niềm tin mình sẽ vọt lên cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ, hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.
Mặc dù Phó Hoành Khôn thấy kích động nhưng vẫn không trực tiếp đồng ý mà nhìn đám trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông rồi khẽ gật đầu.
Lúc này ông ta mới hít một hơi thật sâu, nói: “Giao cho Phiêu Diểu Tông đi!”
“Mong anh Phó đích thân ra tay. Chúng tôi đã điều tra thông tin của thằng Tô Minh đó rồi. Dường như sau lưng hắn không có thế lực gì lớn nhưng thiên phú võ đạo thì đáng sợ lắm. 20 tuổi đầu mà đã ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ, cái này không có gì to tát nhưng hắn có thể vượt cấp mà dễ dàng giết chết người ở cảnh giới thiên vị đỉnh phong kỳ. Hơn nữa còn lĩnh ngộ được kiếm ý, đúng là trăm năm mới thấy. Một yêu nghiệt như vậy mà đối đầu với chúng ta thì phải giết càng sớm càng tốt. Nếu không thì đêm dài lắm mộng. Nếu để hắn luyện mấy năm nữa thì khéo các thế lực ở Huyền Linh Sơn sẽ bị hắn san bằng mất”, Nam Cung Cù nói, trong giọng nói chứa đầy sát ý.
“Yên tâm đi!”, Phó Hoành Khôn gật đầu, dường như đã đưa ra quyết định.
Sau đó Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều lấy ra 10 viên linh thạch đưa cho Phó Hoành Khôn, sau đó rời đi.
“Tông chủ! Bây giờ phải làm thế nào?”
“Ông Châu! Ông đi cùng tôi”, trên mặt Phó Hoành Khôn toát lên sát ý.
Ông Châu là thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông, đã 300 tuổi, thực lực khủng khiếp, cùng ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ với Phó Hoành Khôn.
Nhưng Phó Hoành Khôn vẫn còn cơ hội tiến thêm còn ông Châu không còn cơ hội nữa, tuổi thọ của ông ta cũng không còn là bao.
Ông Châu gật đầu, đáp: “Được”.
“Đại trưởng lão! Hãy cử người đến đón Nguyên Nhi! Lệnh bài của con bé vẫn chưa vỡ, chứng tỏ nó vẫn còn sống”, Phó Hoành Khôn lại nhìn sang một người đàn ông trung niên ở bên cạnh, nói.
“Rõ!”, đại trưởng lão cung kính nói. Nhưng ông ta vẫn do dự, nói: “Tông chủ! Ông Châu! Tên Tô Minh kia là yêu nghiệt siêu cấp. Về lý mà nói, nếu hai người đích thân ra tay thì ổn nhất. Nhưng nếu tin này truyền ra ngoài thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phiêu Diểu Tông”.
Ỷ thế ức hiếp người khác, lại còn đích thân tông chủ và thái thượng trưởng lão ra tay nữa.
Đúng thật là…
“Đại trưởng lão! Những lời mà Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù nói lúc trước, ông không nghe thấy sao? Thằng Tô Minh đó là yêu nghiệt nên phải nhổ cỏ tận gốc”, Phó Hoành Khôn thản nhiên nói.
“Tông chủ! Ý của tôi là ông và ông Châu đích thân ra tay nhưng ẩn trong không trung thôi, tạm thời đừng lộ diện. Cứ để Cao Thanh Kiếm ra tay trước, nếu như Cao Thanh Kiếm ra tay mà giết được Tô Minh thì chẳng phải tốt lắm sao? Nếu như Cao Thanh Kiếm không giết được Tô Minh, thậm chí bị Tô Minh giết chết thì hai người hãy ra tay”.
Nghe thấy vậy mắt Phó Hoành Khôn sáng ngời.
Ông Châu cũng gật đầu nói: “Hay lắm! Đúng là ý kiến hay! Cao Thanh Kiếm nợ Phiêu Diểu Tông chúng ta một ân tình, đây là lúc hắn đền đáp rồi”.
Cao Thanh Kiếm là cái tên về một truyền kỳ. Năm nay Cao Thanh Kiếm 42 tuổi, là tu giả võ đạo thuộc cấp bậc cảnh giới tôn giả đỉnh phong sơ kỳ, hơn nữa còn lĩnh ngộ được kiếm ý.
30 năm trước khi Cao Thanh Kiếm mới 12 tuổi và đang là người Đế Thành ở Hoa Hạ. Lúc đó Đế Thành có một gia tộc tên là gia tộc họ Cao. Khi đó gia chủ nhà họ Cao sau khi uống rượu say có tằng tịu với một người giúp việc rồi sinh ra một cậu bé kháu khỉnh, có tên là Cao Thanh Kiếm.
Cao Thanh Kiếm từ nhỏ ở nhà họ Cao đã không nhận được đãi ngộ, thậm chí mấy lần suýt bị vợ cả của gia chủ nhà họ Cao hại chết. Mẹ của Cao Thanh Kiếm trong một lần bảo vệ Cao Thanh Kiếm nên đã bị giết chết.
Năm Cao Thanh Kiếm 12 tuổi thì nhà họ Cao bị nạn diệt tộc.
Cao Thanh Kiếm là người luôn kiệm lời và để mặc người khác bắt nạt nhưng lúc này đã một mình một kiếm giết hết già trẻ gái trai nhà họ Cao.
Đêm hôm đó, không khí Đế Thành tràn ngập mùi máu tanh.
Đêm hôm đó, máu trong khuôn viên nhà họ Cao còn chảy hết ra ngoài đường.
Sau đêm ấy, cái tên Cao Thanh Kiếm đã trở thành truyền kỳ và điều cấm kỵ.
Sau này, Cao Thanh Kiếm đến Huyền Linh Sơn.
Vì tính cách lập dị, sát tâm nặng nên Cao Thanh Kiếm lúc đó mới 12 tuổi mà đã gây phiền phức lớn ở Huyền Linh Sơn rồi bị một thế lực lớn truy sát.
Cơ duyên trùng hợp, Cao Thanh Kiếm may mắn được cứu sống bởi ông Châu là thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông lúc đó đang tìm hung thú ở bên ngoài. Lúc đó Cao Thanh Kiếm nói mình là kiếm tu và chỉ thích một mình nên không muốn gia nhập vào Phiêu Diểu Tông.
Nhưng Cao Thanh Kiếm đã thề, sau này sẽ trả ân huệ cứu mạng của Phiêu Diểu Tông.
30 năm sau, Cao Thanh Kiếm thể hiện ra thiên bẩm võ đạo khủng khiếp. Mất 30 năm, giờ đây ông ta đã đạt đến cảnh giới tôn giả đỉnh phong sơ kỳ.
Phải biết rằng, tu giả võ đạo ở cảnh giới tôn giả dưới 50 tuổi ở cả Huyền Linh Sơn không có quá 10 người.
Cao Thanh Kiếm có thể coi là kiếm tu có sức chiến đấu mạnh nhất.
Nhưng hai năm trước, Cao Thanh Kiếm luôn đơn độc một mình đột nhiên lại gia nhập Thiên Võ Tông- kẻ thù không đội trời chung của Phiêu Diểu Tông.
Nhận được tin này, trên dưới của Phiêu Diểu Tông đều vô cùng phẫn nộ.
Năm đó, mạng của anh là do ông Châu cứu sống. Anh không gia nhập Phiêu Diểu Tông, còn nói mình là kiếm tu thích phiêu du tự tại. Vậy mà đột nhiên giờ lại gia nhập vào môn phái khác, có khác nào giơ tay tát vào mặt mình?
Điều quan trọng là, gia nhập vào môn phái khác đã đành, lại đi gia nhập vào môn phái Thiên Võ Tông, kẻ thù lớn của Phiêu Diểu Tông.
Đúng là kẻ ăn cháo đá bát.
Từ tận đáy lòng ông Châu đã muốn giết Cao Thanh Kiếm rồi, bởi vì cảm thấy Cao Thanh Kiếm là kẻ vô ơn.
Hiện giờ có thể dùng đến Cao Thanh Kiếm thì không thể bỏ qua được.
“Cao Thanh Kiếm mà giết được Tô Minh là tốt nhất. Nhưng nếu không giết được mà chết trong tay Tô Minh thì cũng bớt đi phần hắn giúp Thiên Võ Tông đối phó với chúng ta”, ông Châu nói tiếp: “Tôi sẽ đi thông báo cho Cao Thanh Kiếm! Hắn là kiếm tu, đã lập lời thề trả mối ân tình thì nhất định phải làm, nếu không thì con đường võ đạo của hắn cũng kết thúc tại đây”.
3 tiếng sau…
Trong viện võ đạo nhà họ Diệp…
Tô Minh đang đứng trên võ trường chỉ đạo những học viên đang tiến hành trận chiến sinh tử.
Đột nhiên trong không trung trên đỉnh đầu xuất hiện trận cuồng phong.
Sau đó một mùi khiến người khác buồn nôn, run rẩy và ngạt thở.
Lúc này không khí đều bị nhuốm màu đỏ tươi.
Một người trung niên mặc áo vải màu xanh tay cầm kiếm gãy đẫm máu, từ trên không trung đáp xuống.