Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến tuổi của bà ta thì khát vọng lớn nhất là làm đẹp.

“Dì, dì không biết vị bậc thầy trung y điều chế thuốc này giỏi đến mức nào đâu. Cháu chưa từng gặp ông ấy nhưng chỗ dựa của nhà họ Ngô là một đại tông môn ở Huyền Linh Sơn. Cháu có được viên thuốc này là nhờ một vị cậu chủ của tông môn đó, phải bỏ ra một cái giá lên đến mấy tỷ mới mua được đấy”, cậu Ngô nói nhỏ: “Vì thế cháu thề rằng viên thuốc này chắc chắn có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn rất đáng kinh ngạc, mẹ cháu sau khi dùng còn khiến cháu phải ngạc nhiên”.

“Tiểu Thần, cảm ơn cháu, dì rất thích”, Mục Thanh Hoa đã tin rồi, bà ta hận không thể uống viên thuốc này ngay bây giờ. Huyền Linh Sơn quả thực có rất nhiều thứ thần kỳ, nhà họ Tống cũng có quan hệ nhất định với bên đó nên bà ta cũng biết chút ít.

Cậu Ngô tên là Ngô Lập Thần.

“Dì, Cẩm Phồn đâu”, Ngô Lập Thần đột nhiên hỏi, trong lòng tràn ngập khát vọng.

Hắn ta đã biết diện mạo của Tống Cẩm Phồn rồi, nếu không hắn ta sao có thể chạy từ Ma Thành đến Nguyên Hải xem mắt?

Tống Cẩm Phồn thật sự quá đẹp.

Đẹp đến mức không thật.

Cậu cả nhà họ Ngô hắn đây chưa bao giờ thiếu phụ nữ, có loại mỹ nữ nào mà hắn ta chưa từng thấy cơ chứ? Nhưng sau khi nhìn ảnh Tống Cẩm Phồn thì hắn ta đã xác định nhất định phải có được cô gái này.

Nếu không hắn ta cũng không tặng cho Mục Thanh Hoa viên Khinh nhan hoàn quý giá kia.

“Nó đi đón bạn rồi, lát nữa sẽ đến”, Mục Thanh Hoa nói: “Chúng ta vào Tiên Vị Cư gọi đồ ăn trước đi!”

“Vâng”, Ngô Lập Thần gật đầu.

Đúng lúc này.

Mục Thanh Hoa dừng bước, ánh mắt sáng lên. Bà ta đã nhìn thấy con gái lái xe đến rồi.

“Cẩm Phồn đến rồi”, Mục Thanh Hoa chỉ vào xe con gái.

Mắt Ngô Lập Thần phát sáng, nhìn theo hướng bà ta chỉ.

Rất nhanh hắn ta đã thấy một mỹ nữ khuynh thành khuynh nước bước xuống từ ghế lái. Quả nhiên là Tống Cẩm Phồn.

Cô ta còn đẹp hơn trong ảnh khiến Ngô Lập Thần hơi ngây ra.

Mục Thanh Hoa chú ý đến vẻ mặt của hắn ta, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Con gái bà ta xinh đẹp hiếm có, cậu Ngô này quả nhiên không thể chối từ được. Buổi xem mắt hôm nay nhất định sẽ thành công.

Nhưng rất nhanh mặt Mục Thanh Hoa đã cứng đờ.

Bởi vì sau khi con gái bà ta xuống xe thì một người đàn ông ngồi ghế phó lái cũng ra theo.

Một chàng trai trẻ tuổi.

Chuyện… Chuyện gì thế này?

Bà ta đồng ý để con gái đi đón bạn nhưng không bảo cô ta đưa người đến đây!

Đã thế còn là một chàng trai trẻ.

Như vậy khác nào khiến cậu Ngô phật ý?

“Mẹ, con không đến muộn chứ? Giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai con, Tô Minh”, Tống Cẩm Phồn và Tô Minh đi về bên này, khuôn mặt tươi cười trông rất ngọt ngào.

Mà vào lúc Tống Cẩm Phồn giới thiệu, Tô Minh lại nắm lấy tay cô ta. Anh đã giả làm bạn trai của Tống Cẩm Phồn thì đương nhiên phải làm đến nơi đến chốn, đâu thể tay cũng không nắm được?

“Cháu chào dì”, Tô Minh nói.

Tống Cẩm Phồn hơi run lên, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa thấy ngọt ngào, đồng thời cũng hơi căng thẳng.

Được Tô Minh nắm tay, cảm nhận hơi ấm trong bàn tay anh, cô ta thật sự cảm thấy… ngọt ngào đến không nói thành lời.

“Bạn trai?”, Mục Thanh Hoa sây sẩm mặt mày, suýt nữa chửi người.

Bà ta đưa con gái đến xem mắt.

Kết quả con gái lại đưa bạn trai đến?

Đùa gì thế?

Mặt Ngô Lập Thần cũng không mấy vui vẻ, nhưng hắn ta cũng là người từng trải, vẻ bất mãn cũng chỉ lướt qua rồi biến mất.

“Dì, cô Tống có lẽ có sự bài xích với buổi xem mắt này nên mới cố ý đưa một người bạn đến giả làm bạn trai mình để phá bĩnh”, Ngô Lập Thần thậm chí còn dẫn dắt hướng suy nghĩ của Mục Thanh Hoa.

Mục Thanh Hoa nặng nề gật đầu: “Đúng, đúng, Cẩm Phồn nhà dì chưa từng yêu đương, sao có bạn trai được? Nó đúng là có bất mãn với việc xem mắt, hôm nay còn quyết không chịu đến! Tiểu Thần, cháu nói đúng!”

“Dì, không sao, cháu không để bụng”, Ngô Lập Thần cười nói, đưa một người đến làm lá chắn? Haha… Tên đó tự đến chuốc nhục mà thôi.

Đương nhiên Ngô Lập Thần thấy Tống Cẩm Phồn và Tô Minh nắm tay thì không vui vẻ gì.

Một cái lá chắn thôi mà cũng dám động tay động chân?

Đúng là không biết điều.

Hắn ta đã quyết định sau khi buổi xem mắt hôm nay thành công thì nhất định sẽ tìm cách đánh gãy tay tên nhãi này. Ngô Lập Thần hắn không phải người rộng lượng.

Trong lòng Ngô Lập Thần thì Tống Cẩm Phồn đã là người phụ nữ của hắn ta, đặc biệt ngay lúc này khi gặp được cô ta thì hắn ta càng kiên quyết hơn.

“Cẩm Phồn, con qua đây cho mẹ!”, Mục Thanh Hoa trừng con gái rồi nói.

Tống Cẩm Phồn bĩu môi nhưng vẫn bước đến.

“Con nhóc chết tiệt này, mẹ có chuyện nói với con”, Mục Thanh Hoa kéo con gái đến một bên, thì thầm dạy dỗ: “Con nhóc chết tiệt, con muốn làm mẹ tức chết phải không? Mẹ muốn con đi xem mắt con lại đưa bạn trai đến?”

“Chứ còn gì nữa ạ?”

“Con à, con thông minh lên đi. Với cậu Ngô mà nói, tên nhóc đó còn không bằng con kiến. Con nhìn nó ăn mặc thì biết, đến xe còn không có, phải ngồi xe của con đến thì so thế nào được với cậu Ngô? Đến mắt mù cũng biết phải chọn ai, con mau đuổi tên nhóc đó đi đi”, Mục Thanh Hoa hận không thể lay tỉnh con gái mình.

“Mẹ, nhà chúng ta đâu phải không có tiền, mẹ còn ham tiền như thế? Tiền nhà chúng ta tiêu mấy đời còn không hết cơ mà”, Tống Cẩm Phồn cạn lời. Tài sản nhà họ Tống lên đến vài trăm tỷ mà còn để ý tiền tài? Cô ta thực không hiểu nổi.

“Con thì biết cái gì? Mấy đồng nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải còn được, nhưng so với cả Hoa Hạ thì là cái thá gì? So với nhà họ Ngô thì càng kém xa. Hơn nữa, tiền đương nhiên càng nhiều càng tốt, nếu con có tiền thì thậm chí còn có thể liên hệ được với bên Huyền Linh Sơn”.

“Mẹ, Tô Minh vô cùng, vô cùng ưu tú”, Tống Cẩm Phồn thở dài: “Nói thẳng ra thì cái tên họ Ngô kia còn không đáng xách dép cho Tô Minh. Anh ấy là tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh”.

“Tu giả võ đạo?”, vẻ mặt Mục Thanh Hoa thay đổi. Bà ta lén liếc nhìn Tô Minh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc: “Thật?”

“Thật đấy ạ”, Tổng Cẩm Phồn gật đầu: “Thực lực còn vô cùng mạnh, anh ấy đã cứu con hai lần rồi”.

“Tu giả võ đạo? Có phải đến từ Huyền Linh Sơn không?”

“Chuyện này…”, suy cho cùng Tống Cẩm Phồn cũng không thể nói dối mẹ mình được. Tô Minh quả thực không phải đến từ Huyền Linh Sơn, anh là người nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang.

“Quả nhiên không phải. Không đến từ Huyền Linh Sơn thì còn tu giả võ đạo cái gì? Hẳn cũng không có thực lực gì đáng nói, tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như nhau, chẳng được cái tích sự gì hết. Nếu bọn họ mà cũng được tính là ra gì thì cậu Ngô cũng vậy, cậu ấy cũng là tu giả võ đạo”, Mục Thanh Hoa lạnh lùng nói: “Mau đuổi tên nhóc đó đi cho mẹ”.

“Đừng mà mẹ, nếu mẹ đuổi Tô Minh đi thì bữa cơm hôm nay, con không ăn nữa”, Tống Cẩm Phồn vô cùng kiên quyết.

“Con…”, Mục Thanh Hoa tức đến mức muốn đánh người.

Người trẻ tuổi tài năng tuấn tú như cậu Ngô cả cái Hoa Họa này có biết bao cô gái phải thèm khát chứ?

Cậu Ngô thực lực mạnh, đẹp trai, có tiền, chỗ dựa vững chắc… Kết quả con gái nhà mình lại không thích, thực khiến bà ta tức chết.

Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn đều không muốn nhượng bộ mà trừng nhau mất một phút, cuối cùng, Mục Thanh Hoa bại trận: “Được, được, được, vậy để tên nhóc đó cùng ăn cơm đi”.

“Thế còn được”, Tống Cẩm Phồn vui mừng, tươi cười nói.

Mục Thanh Hoa lại có vẻ trào phúng mà cười khẩy.

Bà ta cũng có suy nghĩ riêng của mình. Nghĩ kỹ thì hôm nay cho tên nhóc kia ăn cùng cũng có chỗ tốt, để tên nhóc đó cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và cậu Ngô, rồi biết khó mà lui, sau này không quấn lấy con gái mình nữa, như vậy bà ta cuối cùng sẽ đạt được mục đích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK