Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta còn nghĩ, nếu như có thể thông qua Lạc Phong mà tiếp xúc với cậu Tô thì hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để làm thân với người này, trở thành đệ tử ruột của cậu Tô.

Như vậy, sau này hắn ta có chỗ dựa, có thể lộng hành khắp giới thế tục của Hoa Hạ rồi.

"Tiểu Thần à! Cháu quen biết rộng thật đó! Cháu phải nắm chắc mối quan hệ này nhé!", Mục Thanh Hoa ngưỡng mộ nói, rồi quay qua chừng mắt nhìn con gái mình: "Người tên Tô Minh ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng không phải Tô Minh nào cũng được như Tô Minh kia đâu!"

"Người anh em, nói thật nhé, tôi nghe Lạc Phong nói, cậu Tô bá đạo vô cùng, hung tàn, như thể một hung thần, mãnh thú tái thế vậy. Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không thích người khác trùng tên với mình đâu, với tư cách bạn bè tôi khuyên anh nếu đổi tên đi, không là sau này sẽ chết thảm đó. Không phải ai cũng có tư cách để mang tên Tô Minh đâu", Ngô Lập Thần nói, ánh mắt khẽ lướt nhìn Tô Minh rồi hừ một tiếng.

Tô Minh đưa tay chạm vào cánh mũi, vẻ mặt cổ quái.

Anh cũng lười chẳng thèm phí lời, tiếp tục uống một ly rượu vang, phải nói là, tuy Ngô Lập Thần này không ra gì, nhưng rượu vang mà hắn sưu tầm thì đúng là rượu tốt, rất ngon.

Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lập Thần vang lên.

Hắn ta nhấc máy.

Nói vài câu rồi cúp.

"Là Lâm Đình, Lâm Đình đã tới trung tâm thành phố Nguyên Hải rồi, giờ cháu gửi định vị để anh ấy chạy tới, chắc cỡ mười phút nữa sẽ tới nơi", Ngô Lập Thần hưng phấn, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt như thể muốn nói: "Ai bảo dám mạo danh người khác, giờ chuẩn bị xấu mặt rồi nhé".

Mục Thanh Hoa càng lúc càng hưng phấn.

Đúng là mây tầng nào thì chơi với mây tầng đó.

Nhà họ Lâm ở Ma Thành bà ta cũng biết, thế lực còn lớn hơn nhà họ Tống ở Nguyên Hải nhiều, ngày trước muốn tìm cơ hội bợ đỡ cũng chẳng có.

Giờ thì cơ hội đã tới rồi.

Thậm chí, nếu như con gái bà ta và Ngô Lập Thần thành đôi, có khi còn gặp được Tô Minh trong truyền thuyết nữa.

"Anh Tô Minh, buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé?", thấy Ngô Lập Thần nói nhiều như vậy, Tống Cẩm Phồn càng lúc càng khó chịu, không nhịn được mà quay ra nhõng nhẽo với Tô Minh.

Tiếp tục rắc thính.

Chọc tức hắn ta.

"Được", Tô Minh mỉm cười đáp lại, ánh mắt đùa giỡn nhìn về phía Ngô Lập Thần, trong ánh mắt đó còn mang theo chút thương hại.

Ngô Lập Thần lại chẳng hề phát hiện, cứ nghĩ tới lúc Lâm Đình tới nơi để vạch trần Tô Minh liền trở nên hưng phấn, liên tiếp uống hết ly này tới ly khác.

Hơn mười phút sau.

"Cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Tới rồi", Ngô Lập Thần lập tức ra mở cửa.

Cánh cửa phòng VIP bật mở.

Mục Thanh Hoa cũng đứng lên.

Trước cửa là một người thanh niên trẻ, ăn mặc không quá xa xỉ, cắt đầu đinh, mặc quần jeans rách, trông có phần giống xã hội đen, ngoại hình không bảnh bao nhưng cũng không xấu xí.

"Đình Tử!", Ngô Lập Thần bước tới phía trước, ôm chặt lấy đối phương.

"Đình Tử, giới thiệu với anh, đây là dì Mục, đây là Tống Cẩm Phồn...", Ngô Lập Thần sau khi ôm chầm Lâm Đình thì bắt đầu giới thiệu, rồi quay ra nhấn mạnh vào Tô Minh: "Hehe... Còn đây là Tô Minh!!!"

Lúc nói tới Tô Minh thì mặt mày hớn hở.

"Không sai, chính là Tô Minh", Ngô Lập Thần tiếp tục nhấn mạnh cái tên Tô Minh một lần nữa.

"Cháu chào dì", Lâm Đình chào hỏi Mục Thanh Hoa trước, sau đó liền bị vẻ đẹp của Tống Cẩm Phồn mê đắm, cuối cùng thì quay qua nhìn Tô Minh, không dám tin vào mắt mình...

Vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kích động.

Kinh ngạc là không ngờ hắn lại đột nhiên gặp được cậu Tô!

Nói thật, đêm đó ở buổi đấu giá của Tứ Đỉnh, hắn cũng chỉ được nhìn từ xa thực lực và thần uy của Tô Minh mà thôi.

Nhưng dù cho là nhìn từ xa, thì cũng bị chấn động hoàn toàn, trong lòng sùng bái vô cùng.

Tiếc là, hắn cũng biết thân biết phận, biết là mình và cậu Tô là người của hai thế giới khác nhau chẳng thể nào mà làm quen được.

Nào ngờ...

Chết tiệt.

Anh em tốt của hắn Ngô Lập Thần lại được ngồi ăn chung bàn với cậu Tô? Lẽ nào anh em của hắn quen biết với cậu Tô? Là bạn tốt? Như vậy có phải là hắn sẽ có chút cơ hội để làm bạn với cậu Tô ư?

"Anh Lâm, mời ngồi mời ngồi...", Mục Thanh Hoa nhiệt tình nói rồi liếc mắt nhìn con gái mình, cho rằng con gái mình không có tầm nhìn gì hết, thân thế của Lâm Đình cũng rất hiển hách, người ta đã tới tận đây rồi mà vẫn ngồi im như giả chết vậy, chẳng thèm chào hỏi một tiếng?

"Dì à, cháu làm sao dám ngồi chứ?", Lâm Đình cười khổ, hắn ta không có gan mà dám ngồi chung bàn với Tô Minh trước khi anh mở lời đâu.

"Aaa", Mục Thanh Hoa cảm thấy khó hiểu.

Ngô Lập Thần cũng không hiểu ý của Lâm Đình, vẫn giữ vẻ mặt đắc ý, chỉ tay về hướng Tô Minh và nói: "Đình Tử, tôi kể cho anh nghe chuyện cười này!"

Nhưng Ngô Lập Thần còn chưa kịp nói xong thì Lâm Đình đã ngắt lời.

"Anh chờ chút rồi kể sau đi".

Lâm Đình hít một hơi dài, nhìn về hướng Tô Minh, cúi người cung kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK