Nói xong, Huyền Diễm Thiên Lan không cho cơ hội Lạc Thu Thủy nói thêm, liền biến mất.
“Kỳ lạ thật, sao chị Thiên Lan lại như có nặng nề tâm sự, hồn bay phách lạc như vậy? Dường như tất cả đều là sau khi nhìn thấy màn biểu diễn vô địch của anh Tô ở Kiếp Trì”. Lạc Thu Thủy khẽ nhíu mày, dưới tấm khăn che mặt, trong đôi mắt xinh đẹp trong veo hiện lên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh chóng, đôi mắt của cô ta sáng lên, có vẻ ngạc nhiên.
Dường như cô ta nghĩ ra điều gì đó…
“Chẳng lẽ, kẻ thù của chị Thiên Lan là... là anh Tô?”, Lạc Thu Thủy cuối cùng cũng phản ứng lại.
Chuyện này...
Lạc Thu Thủy cảm thấy lo lắng.
Nếu thật sự như vậy…
Thì nên làm gì đây?
“Có phải, mình nên đi gặp anh Tô để hỏi không?”, Lạc Thu Thủy hít sâu một hơi, đứng dậy, đi về phía Kiếp Tông.
Thế nhưng...
Đến được Kiếp tông.
Cô ta lại không vào được vì bị chặn lại.
Lạc Thu Thủy nói rõ mục đích đến đây.
“Cô gái, chỉ hôm nay thôi đã có dưới một ngàn người đến Kiếp tông, nói mình là người thân, bạn bè của cậu Tô Minh rồi!”. Người canh cửa của tông lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lùng có chút bất đắc dĩ: “Cô gái, Kiếp tông không phải nơi cô muốn vào là được”.
Huống chi, Lạc Thu Thủy cũng chỉ là khí tu.
Bình thường Kiếp tông chỉ nhận thể tu đến thăm đón.
“Nhưng tôi thật sự là người quen của anh Tô, tôi tên là Lạc Thu Thủy, các anh có báo với anh Tô một tiếng, nói tên của tôi ra, anh ấy sẽ biết ngay”, Lạc Thu Thủy sốt ruột nói.
“Cô gái, ngại quá, cậu Tô đang ở phía sau Kiếp Trì, bị các thái thượng trưởng lão dẫn ra sau núi rồi. Bây giờ, đừng nói là chúng tôi, đến tông chủ cũng không gặp được cậu Tô, chứ đừng đứng nói là thông báo gì đó”. Người canh cửa tông bình tĩnh nói, dáng vẻ, ai đến cũng không vào được cửa tông, không thể gặp được Tô Minh.
“Nhưng mà..”. Lạc Thu Thủy bất lực rồi, cô ta cảm thấy hơi tủi thân, nhưng lại không biết làm gì.
Sau khi đứng trước cửa Kiếp tông đợi vài tiếng, không còn cách nào khác, Lạc Thu Thủy mới rời đi.
Không đi thì làm gì được?
“Mình về văn minh Nam Khải trước, nói chuyện của anh Tô với các chị Chỉ Tình và chị Lam Tuyết, các chị ấy cực kỳ cực kỳ nhớ anh Tô. Đến nằm mơ cũng muốn biết tin tức của anh Tô mà đúng không?”, Lạc Thu Thủy lại có động lực và tự tin một lần nữa, quay người đi về phía khoảng không, cô ta muốn quay về văn minh Nam Khải càng nhanh càng tốt.
Thời gian trôi qua.
Trôi qua một cách nhanh chóng.
Một năm.
Hai năm.
Mười năm.
Một trăm năm.
Một ngàn năm.
Trong chớp mắt, đã ngàn năm trôi qua.
Tô Minh ở núi sau của Kiếp tông, đã quên mất thời gian sẽ trôi qua.
Anh toàn tâm toàn ý tu luyện.
Lão Trang và những người khác vô địch trong việc thể tu, có rất nhiều kiến thức về thể tu.
Tô Minh cảm giác anh ấy đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.