“Sao? Còn cần tôi ra lệnh cho Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ và học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp ra tay đuổi các người đi sao?”, giọng nói của Diệp Mộ Cẩn lớn hơn, trong giọng nói chứa đầy sát khí.
Lúc này đám Diệp Đức Thắng không dám dập đầu cầu xin mà vội rời đi ngay.
“Thiên Tự Vệ!”, sau khi đám người Diệp Đức Thắng rời đi thì Diệp Mộ Cẩn quát lớn: “Các người đi theo dõi đám Diệp Đức Thắng, nếu họ ngoan ngoãn nghe lời thì không cần quản nữa. Nhưng nếu như họ đầu quân cho nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy hoặc bán đứng nhà họ Diệp thì không cần khách khí, cứ giải quyết luôn”.
“Rõ!”, đám người Thiên Tự Vệ đáp một tiếng rồi biến mất.
“Cảm ơn mọi người”, Tô Minh khoát tay nói với đám con cháu chi trưởng của nhà họ Diệp và cả những gia tộc đồng minh còn lại ở trong phòng.
“Không có gì ạ… Đây là điều chúng tôi nên làm mà”.
“Cậu chủ Tô bình an trở về là chúng tôi yên tâm rồi”.
“Cậu chủ Tô khách khí quá”.
…
Đám người này đều vô cùng phấn khích và kích động.
Hôm nay họ đã liều mạng để ủng hộ ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cẩn, sau này nhất định sẽ nhận được nhiều lợi ích lớn. Họ dám đánh cược và đã cược thắng.
Không nói đâu xa, chỉ ngay việc có Tô Minh làm hậu thuẫn thì từ nay về sau, với tư cách là người nhà họ Diệp thì họ sẽ không cần sợ bất cứ ai trong giới thế tục Hoa Hạ nữa.
Đám người Văn Bối Bối, Trương Dẫn, Diêu Chân cũng lên trước nói chuyện với Tô Minh, ai nấy đều vô cùng kích động.
Phải tầm nửa tiếng sau mọi người mới rời đi.
“Ông ơi! Cháu chữa bệnh cho ông nha!”, Tô Minh nhìn về phía ông cụ Diệp, nói. Đúng là mấy ngày nay sức khỏe của ông cụ Diệp không được ổn lắm.
“Ừm!”, ông cụ Diệp tươi cười vui vẻ. Tô Minh gọi ‘ông ơi’ khiến ông cụ Diệp rất hài lòng, chí ít cũng cho thấy Tô Minh là người có trách nhiệm. Mặc dù ông ta biết Tô Minh cũng khá đa tình nhưng có trách nhiệm là được.
Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh đỏ ửng mặt, trong ánh mắt đẹp đều là vẻ ngọt ngào, ấm áp.
Tô Minh đẩy xe lăn của ông cụ Diệp về phía phòng, sau đó hai người cứ ở trong đó.
Hai tiếng sau Tô Minh đi ra thì Diệp Mộ Cẩn đã đứng ở bên ngoài cửa.
“Ông của em thế nào rồi?”, Diệp Mộ Cẩn hỏi.
“Anh dùng kim vàng đả thông mạch máu cho ông, giờ ông ngủ rồi”.
“Vậy sức khỏe của ông…”.
“Em yên tâm! Có anh ở đây, ông có thể sống được mấy chục năm nữa”.
Nhiều hơn nữa thì Tô Minh không dám nói. Bởi vì sức khỏe của ông cụ Diệp từ lâu đã không ổn, võ đạo cũng kém dần.
“Thật sao?”, Diệp Mộ Cẩn vui mừng, nói.
Trên thực tế, mấy năm trước có rất nhiều chuyên gia y thuật nổi tiếng ở Đế Thành đều nói cùng lắm ông nội Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể sống được hai ba năm nữa. Nhưng hiện giờ Tô Minh nói có thể sống thêm mấy chục năm nữa thì làm sao cô ta không vui cho được?
Một lát sau, Tô Minh đột nhiên lên trước một bước rồi ôm chặt Diệp Mộ Cẩn.
“Tô Minh! Anh…”, Diệp Mộ Cẩn đỏ bừng mặt, không nói nên lời.
“Phòng của em ở đâu? Chỉ đường cho anh!”, mắt Tô Minh sáng lên, anh sẽ không bao giờ kìm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, tất cả đều để thuận theo tự nhiên. Anh và người con gái đẹp này đã đến lúc ‘gạo nấu thành cơm rồi’.
Diệp Mộ Cẩn cảm nhận được tim mình đập nhanh vô cùng, sắc mặt cô đỏ ửng như quả dưa hấu. Giọng nói lí nha lí nhí rồi chỉ đường cho Tô Minh. Sau đó Tô Minh bế cô vào phòng ngủ.
Tiếp đó là…
…
…
Chừng hai tiếng sau…
“Chồng ơi! Anh sẽ mãi tốt với em chứ?”, Diệp Mộ Cẩn dựa vào vai Tô Minh, khẽ hỏi. Cô ta đang nghĩ đến được mất. Bởi vì cô ta đã mất đi ‘lần đầu tiên’ của mình nên cảm xúc bồn chồn cũng là điều bình thường.
“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để nói cho em biết!”, Tô Minh khẽ nói.
Sau đó Diệp Mộ Cẩn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Còn Tô Minh đi nhẹ xuống đầu giường rồi ngồi khoanh chân… Để tu luyện.
Sự xuất hiện của em gái khiến anh khao khát được nâng cao thực lực. Anh tự cảm thấy hiện giờ mình vẫn còn kém xa.
Cuộc đại chiến với Hạ Thủ Nham khiến anh có được thu hoạch lớn, còn trận đấu với Cao Thanh Kiếm thì còn lớn hơn.
“Thật tiếc cho Cao Thanh Kiếm!”, Tô Minh lẩm bẩm. Mặc dù thực lực của người này không phải quá mạnh nhưng quả thật là một thiên tài kiếm đạo.
“Sức mạnh của mình rất khủng khiếp nhưng chưa biết khống chế sức lực của mình”.
“Kiếm ý của mình rất mạnh nhưng mạnh về số lượng chứ không phải chất lượng”.
“Ý thức chiến đấu của mình tốt nhưng lại phải có không gian lớn để nâng cao lên”.
…
Đây là những điều mà anh học được từ Cao Thanh Kiếm.
“Phải bắt đầu từ sức mạnh!”, toàn thân Tô Minh như chìm vào trong suy diễn và lĩnh ngộ, trong đầu anh không ngừng hiện ra cảnh giao đấu giữa anh và Cao Thanh Kiếm.
Anh liên tiếp nghiền ngẫm hơn ngàn lần, sau đó đột nhiên mở mắt ra rồi đứng dậy. Và rồi anh mở cửa đi xuống tầng.
Lúc này ông cụ Diệp đã tỉnh và đang ngồi ở dưới uống trà.
Tô Minh có chút ngượng ngùng. Vì dù sao thì ban nãy anh cũng đã lấy đi ‘sự trong trắng’ của cháu gái nhà người ta.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều mà hỏi: “Ông ơi! Trong khuôn viên nhà họ Diệp có nơi nào yên tĩnh một chút không ạ”.
“Sau khuôn viên này có một rừng trúc!”, ông cụ Diệp nói.
“Vậy cháu đến đó một lát!”, Tô Minh vội rời đi, anh đã không thể đợi được nữa.
Anh đến rừng trúc phía sau rồi tìm một nơi yên tĩnh.
Đó là một khu rừng toàn trúc.
Tô Minh nhặt lên một lá trúc ném ở trước mặt, sau đó tung quyền ra.
“Phù…”, một quyền đập trên lá trúc.
Lá trúc rách tan nhưng chỉ rách làm đôi.
Thấy vậy, Tô Minh liền chau mày.
“Quả nhiên mình khống chế sức mạnh rất kém, sức mạnh phân tán quá”.
Lá trúc quá nhẹ, quá bay, kể cả sức mạnh của mình có lớn đến mấy, nếu như không tập trung ở một điểm thì cũng không thể chém lá trúc thành mấy trăm đến mấy ngàn mảnh được.
“Khi nào một quyền của mình đánh xuống mà có thể khiến chiếc lá này nát thành bột mì, lúc đó mình mới coi như khống chế được sức mạnh. Nếu như một quyền đánh xuống mà nửa chiếc lá nát thành bột mì, còn một nửa lành lặn, thì lúc đó coi như khống chế sức mạnh theo hướng hoàn hảo”.
Nếu muốn tăng cường khống chế của sức mạnh và tập trung thì không còn cách nào khác ngoài việc luyện tập”.
Tiếp đó, Tô Minh như rơi vào trạng thái nhập ma.
Từng chiếc lá trúc bị từng quyền của Tô Minh đập cho bay lả tả trên không trung.
Tất nhiên, không phải là anh đập bừa mà mỗi lần đều cảm nhận kỹ sức mạnh trong cơ thể đến cánh tay, tiếp đó là đường kinh mạch của cú đấm và tốc độ cũng như tiết tấu tập trung.
Mỗi lần điều chỉnh lại là một lần thử.
Tô Minh tập luyện như quên cả thời gian.
Anh luyện mấy tiếng đồng hồ đến tận khi trời tối.