Vốn dĩ, bà lão định nói một câu ‘cậu thanh niên, thế giới rất rộng lớn, cậu gần như không thể hiểu hết được sự ngang tàng của cảnh giới Thiên vị’, nhưng lời còn chưa kịp nói hết thì bà ta đã ngây ra như phỗng.
Bởi vì, cảm giác áp bức cuồn cuộn như sức mạnh của những con mãnh thú thủa hồng hoang đến từ phía Tô Minh đã làm cho bà ta muốn tắt thở.
Đôi mắt già nua của bà lão trợn trừng lên, như thể nhìn thấy thứ gì không tưởng nhất trên thế giới…
Làm sao có thể?
Bà lão cảm thấy mình đã gặp quỷ rồi!
Cả cuộc đời bà ta đều chưa từng ngạc nhiên đến kinh hãi như vậy.
Mà Tô Minh thì đã xuất hiện ngay trước mắt bà ta.
Tô Minh sử dụng kiếm.
Trong cả quá trình trên anh dùng Xích Ảnh Kiếm.
Vầng hào quang màu đỏ máu của Xích Ảnh Kiếm chói mắt như tia laser, chiếu sáng rõ cả khuôn mặt với làn da già nua nhăn nheo như vỏ cây của bà lão.
Mặc dù sử dụng kiếm, nhưng Tô Minh không dùng đến kiếm ý, cũng không dùng đến chiêu thứ nhất của “Thiên Vận Kiếm”.
Bởi vì bà lão trước mắt này quá yếu, không xứng để anh sử dụng đến chiêu này.
Kiếm của Tô Minh đơn giản vạch qua một đường, nhưng lưỡi kiếm sắc lạnh kia đã đạt đến mức độ đỉnh điểm của sự khủng khiếp, giống như muốn cắt đôi không gian phía trước mặt bà lão, phảng phất cả thế giới này chỉ còn sót lại mỗi thanh kiếm đang trên đà chém xuống này.
Lưỡi kiếm sắc bén âm thầm như lưỡi liềm của thần chết, xung quanh thân kiếm dập dềnh hơi thở tử vong, in hình ảnh đảo ngược trong đôi mắt đục ngầu của bà lão.
“Huyết Ảnh Kiếm!”, trong giờ phút sinh tử, bà lão điên cuồng hét lên, cơ mặt vặn vẹo.
Khát vọng sống mãnh liệt sôi trào.
Bà ta cũng là người sử dụng kiếm.
Chẳng qua là lúc bình thường thì bà ta rất ít sử dụng đến thanh kiếm của mình.
Kiếm của bà ta giấu ở bên trong ống tay áo, đó là một thanh kiếm màu đỏ máu, rất cổ xưa, rõ ràng đã rất lâu đời.
Kiếm không dài cũng không rộng, trên thân kiếm còn lưu những vệt máu loang lổ, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, sắc và mảnh như dao cạo râu, mảnh đến mức giật mình, mảnh như cánh gián.
Mà kiếm pháp của bà lão cũng tương đối cao minh, trong tiếng reo của kiếm quyết, bàn tay cứng ngắc già nua của bà ta phồng lên dưới da, bề mặt da bắt đầu lồi lõm.
Vù vù vù…
Khí lực dồi dào cuồn cuộn chảy hết vào trong thanh kiếm.
Khiến sát khí trên thân kiếm tăng vọt, tiếng kiếm khí thét gào như tiếng ma quỷ gào thét, bóng kiếm mang đầy mùi máu tanh điên cuồng ngưng tụ lại hoá thành một luồng kiếm quang đánh về phía đối diện.
Bà lão đã dốc hết sức lực toàn thân.
Thực lực thể hiện ra cũng tương đối khủng khiếp.
Chiêu kiếm xuất ra, bầu không khí xung quanh đều như đứng yên lại, bên trong sảnh, đám người như Tiết Lâm, ông Trần dường như đều không thể thở nổi, cả sảnh bị nhuộm đỏ bởi sắc máu…
Đáng tiếc.
Bà ta lại gặp phải Tô Minh!!
Không nói đến thiên phú cực kỳ kinh hồn của Tô Minh trên con đường Kiếm đạo, chỉ đơn giản nói đến việc Xích Ảnh Kiếm bị rót luồng sức mạnh thuần tuý vượt qua 100 nghìn kg thôi đã đủ để đánh bại một chiêu Huyết Ảnh kiếm pháp của bà lão.
Mặc kệ kiếm pháp của bà ta tinh diệu đến mức nào, có chính xác hơn nữa, nhanh hơn nữa, ác liệt hơn nữa thì chỉ riêng sức mạnh thôi đã đủ để phá giải hết các chiêu kiếm rồi!
Trong ba nghìn quy luật, quy luật về lực là quy luật mạnh nhất, nó mạnh hơn rất nhiều so với quy luật thời gian, quy luật không gian, quy luật luân hồi v.v…
Mặc dù bây giờ sức mạnh của Tô Hiên còn chưa đạt đến mức quy luật, nhưng 100 nghìn kg cũng đã thể hiện thế lấn áp tuyệt đối rồi.
Như bà lão, ở cảnh giới Thiên vị sơ kỳ, sức mạnh thuần tuý còn chưa đạt đến 20 nghìn kg.
So sánh với Tô Minh thì không cùng một đẳng cấp.
“Phụt…”.
Hai lưỡi kiếm giao nhau trong không trung, tiếng ma sát đinh tai vang vọng.
“Không!!!”, giây phút khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, bà lão gào lên thảm thiết đầy vẻ khó tin, bà ta đã bị doạ cho sợ đến mức đôi mắt đục mờ muốn nứt toác ra.
Bà ta dốc hết sức lực để thi triển Huyết Ảnh kiếm pháp Bán bộ Huyền cấp, nhưng cũng chỉ như nhi đồng gặp người thành niên mà thôi.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Bà ta tận mắt chứng kiến, đúng vào giây phút mà hai lưỡi kiếm chạm nhau, lưỡi kiếm của mình đã bị chém đứt đôi.
Chém một cách rất nhẹ nhàng, rất tuỳ ý.
Đâu chỉ là bị chém đứt, càng giống bị nghiền nát thành bột mịn hơn.
Mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn đang theo đà chém xuống, hình ảnh đảo ngược của bóng kiếm in trong mắt càng lúc càng gần.
Bà lão thực sự đã bị doạ cho sợ khiếp vía, nhưng cho dù như vậy thì bà ta vẫn còn giữ lại được một chút lý trí cuối cùng, muốn bỏ chạy…
Bà lão điên cuồng vận khí vào đan điền, chân khí cuồn cuộn của cảnh giới Thiên vị sơ kỳ dồn cả vào hai chân.
Bàn chân dẫm lên mặt đất, cơ thể già nua chỉ còn lại cái bóng mờ.
Đáng tiếc.
Vẫn không kịp.
Kiếm của Tô Minh quá nhanh…
Nhanh đến khó tin.
“Phập!”
Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.
Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai.
Máu tươi tuôn ra ào ạt, một màu đỏ nhức mắt.
Bà lão chỉ còn lại chút hơi tàn nằm vật trên đất.
Bà lão đau đớn đến mức không còn có thể kêu được thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn đầy tuyệt vọng và khủng hoảng đến cực điểm.
“Cho nên, bà chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi mà còn muốn làm sư phụ tôi, bà có xứng không?”, trong sự yên lặng đầy chết chóc, Tô Minh cầm kiếm đi đến phía trước người bà lão, từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói.
Cơ thể bà lão co giật vì chảy quá nhiều máu, nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt sợ hãi.
Loại cảm giác sợ hãi phát ra từ trong xương tuỷ.
Phùng Nam Phong và Hà Hồng Lăng mặc dù bị thương nặng nằm trên đất, vừa rồi cũng ôm hy vọng rất lớn nhìn về cuộc chiến giữa Tô Minh và Tứ trưởng lão, bọn họ cho rằng Tứ trưởng lão có thể báo thù cho họ, có thể dễ dàng bóp nát Tô minh, đâu ngờ…
Lúc này, vốn dĩ bọn họ đã bị thương nặng, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ vỡ mật khiến chút hơi tàn còn sót lại cũng muốn đứt luôn.
“Vốn dĩ, tôi chỉ muốn đưa Chỉ Tình đi đến Huyền Linh Sơn, cũng không phải là không được, chỉ cần Chỉ Tình đồng ý là được, nhưng thứ bà không nên làm nhất là chơi trò ép buộc”, Tô Minh hờ hững nói, Xích Ảnh Kiếm trong tay lại càng phát sáng, màu tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm nhỏ tong tỏng xuống đất.
“Cậu…”, bà lão muốn nói gì đó nhưng cơ thể quá yếu đến mức nói không nên lời.
“Bà muốn nói, Huyết Thần Tông của bà rất mạnh? Uy hiếp tôi?”, Tô Minh bật cười.
Bà lão co giật mạnh hơn.
Dùng hết sức mình lắc đầu.
Đôi mắt già nua đầy khẩn cầu.
Bà ta làm sao còn dám uy hiếp Tô Minh nữa?
Huyết Thần Tông??? Đúng là rất mạnh, nhưng cũng chắc chắn không đủ sức làm đối thủ của người thanh niên yêu nghiệt đến mức không giống người này.
Tông chủ của Huyết Thần Tông cũng chỉ là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ mà thôi.
Nhưng vừa rồi bà lão và Tô Minh giao đấu, gần như có thể chắc chắn rằng thực lực chiến đấu của Tô Minh không chỉ ở mức Thiên vị hậu kỳ.
Nói cách khác, cho dù người mạnh nhất của Huyết Thần Tông đến đây, cũng không phải là đối thủ của Tô Minh.
Bà ta lấy cái gì ra để uy hiếp Tô Minh được đây?
Thậm chí, lúc này, bà ta hầu như không hề có một xíu xiu suy nghĩ báo thù nào, thực sự đã bị doạ cho sợ quá rồi.
Chỉ mong được sống tiếp.
Chỉ mong cầu xin được Tô Minh đồng ý không giết ba người bọn họ.
“Nam… Nam Phong… Hồng… Hồng… Hồng Lăng, dập đầu với tiền bối đi!!!”, bà lão dường như đã dốc hết sức, run giọng quát.
Trong lúc quát, bà ta cũng tự nén cơn đau đến mức muốn sống không bằng chết lại, quằn quại muốn ngồi dậy để dập đầu với Tô Minh.
Không thể không nói, khát vọng sống của bà lão rất mãnh liệt.
“Coi như hiểu chuyện”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Sau đó, Tô Minh lơ đễnh nhìn về phía Tiết Lâm: “Trước đó tôi đã quấy rối con gái bà?”
Trong giọng nói của Tô Minh đầy vẻ khinh thường.
Mà Tiết Lâm dù đang bám vào mặt bàn thì cũng không thể đứng vững được.
Ngã sõng soài trên đất.
“Tô… Tô… Tô Minh, cậu coi như trước đó tôi đánh rắm đi, tôi sai rồi… nói sai rồi”, Tiết Lâm khóc thút thít, hối hận đến mức muốn tát vào mặt mình.