Phải hình dung thế nào đây.
Đây giống như một ngọn núi thần ma thoắt cái lao về phía cô ta và trấn áp cô ta.
Cô ta cảm thấy mình thật bé nhỏ, thật yếu đuối, bất lực, tuyệt vọng.
Trong lúc này, cô ta dường như nhìn thấy địa ngục hoàng tuyền.
Bụp!
Thoắt cái, Tô Minh lại đập một quyền lên người cô ta.
Trước tiên là Hồng Nhàn phun ra ngụm máu tươi, sau đó thân người bay ra rồi hóa thành làn sương máu.
Không chỉ thế, Tô Minh bước ra tiếp đuổi kịp thần hồn và bắt được thần hồn của cô ta.
Chết rồi!
Từ lúc Hồng Nhàn ra tay đến lúc chết, chưa đến một hơi thở.
Hồng Nhàn chết mà thần hồn cũng không giữ lại được.
Nói thật, nếu trước đó Hồng Nhàn không ra tay lấy mạng Tô Minh thì anh cũng sẽ không tuyệt tình như vậy nhưng cô ta quen kiểu tàn độc như vậy rồi.
Vậy thì…
Còn hậu quả thì sao?
Giết người rồi cũng có ngày bị người khác giết!
Chìa khóa thần phẩm của Hồng Nhàn đã bị Tô Minh đoạt được.
Không tồi đâu!
Còn đại điện Chúng Sinh lúc này vô cùng yên tĩnh, kiểu yên tĩnh đến kinh ngạc.
Ngay cả Đại Các chủ Phùng Giao cũng như pho tượng đá.
Hồng… Hồng Nhàn chết rồi?
Đó là Hồng Nhàn, người duy nhất được phần lớn tốp thanh niên ở Chúng Sinh các công nhận.
Đó là cháu gái duy nhất của lão Hồng, thái thượng trưởng lão đỉnh cấp.
Vậy mà chết như thế?
“Vì vậy anh chiến hay là…”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Đồ Vô Mệnh, nói.
Đồ Vô Mệnh suýt nữa mềm nhũn người ra, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
“Tôi… Tôi… Đây là chìa khóa thần phẩm…”, Đồ Vô Mệnh không nói nổi nữa, vội ném chìa khóa thần phẩm của mình cho Tô Minh.
“Cũng hiểu chuyện đấy!”, Tô Minh rất hài lòng, tâm trạng cũng tốt hơn, vì vậy ném chìa khóa thiên phẩm của mình cho Đồ Vô Mệnh, còn đặt chìa khóa hoàng phẩm của Mạc Thanh Nhạn lên trên bàn. Vốn dĩ chìa khóa hoàng phẩm này là dành cho Hồng Nhàn nhưng cô ta lại chết rồi.
Đồng thời lúc này…
“Nhàn Nhi của ta! Nhàn Nhi! Là kẻ nào, kẻ nào đã giết Nhàn Nhi của ta?”, giọng nói đau khổ cùng cực, phẫn nộ vô cùng, dường như sắp nhập ma, hoàn toàn mất kiểm soát. Âm thanh gào thét vang vọng trong không gian lớn ở Chúng Sinh các, xé tan màn đêm, ngưng đọng vạn vật. Toàn bộ Chúng Sinh các lập tức bị khóa chặt, tất cả không khí và không gian đều bị khóa chặt, ngay cả mặt trăng và vì sao cuối chân trời cũng không ngừng run rẩy, đều nấp trong làn mây đen.