Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạc đã tu luyện chiêu này ba năm rồi.

"Xùy..."

Chỉ nhìn thấy trên thanh Kim Sắc Trảm Đao tràn ngập sắc vàng, hóa thành một tia sáng chói như sấm sét, trực tiếp phóng thẳng vào Tô Minh.

Mũi đao sắc nhọn còn chưa chạm đến, có cảm giác tưởng chừng như muốn phá hủy toàn bộ tòa nhà đấu giá phía sau Tô Minh.

Thẩm Hạc lúc này đã bùng nổ sức chiến đấu khủng khiếp hơn cảnh giới của mình rất nhiều.

Một chiêu như vậy, cho dù Cơ Khâm, Công Tôn Lưu và những người khác không bị khống chế, nhưng sắc mặt đều không khỏi tái nhợt, ánh mắt run rẩy, khiếp sợ vô cùng! Cảm thấy da đầu như tê dại! Nguy hiểm đến mức dị thường!

"Lúc này mới giống lời nói. Đáng tiếc, người ông đụng vào lại là tôi", Tô Minh tán thưởng mình một câu.

Uy lực chiêu thức này của Thẩm Hạc có thể giết chết Vương Đạo Khánh trong nháy mắt, có lẽ đây đã đạt đến toàn lực của người tu luyện võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị.

Nếu là trước khi xuống đáy hồ linh tuyền để dung hợp món bảo vật đó, thì anh vẫn phải hết sức thận trọng...

Nhưng bây giờ.

Trong mắt anh, nó vẫn chẳng là gì.

Trong điện quang hỏa thạch, Tô Minh bá đạo không gì sánh được, mạnh mẽ vang dội, đối mặt với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn chẳng những không lùi bước mà còn xông lên nghênh đón.

Không chỉ có vậy.

Anh còn không sử dụng bất kỳ vũ khí nào.

"Ầm..."

Tô Minh rốt cuộc đã xuất quyền!!!

Đối đầu.

Bằng nắm đấm.

Một quyền đánh ra, không hề có bất kỳ nao núng.

Thẳng tiến không lùi.

Mạnh mẽ cực độ.

"Có phải... hơi khinh thường người khác rồi không?", giọng nói của Tiêu Nhược Dư khẽ run, cạn lời rồi, nắm đấm mà đòi đối đầu với lưỡi đao sắc bén? Đây không phải là điên thì là gì?

Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, dấu quyền của Tô Minh nặng như núi, hung bạo tiến lên, trong chớp mắt đã ở trên không trung chạm trán trực diện với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn kia.

"Keng..."

Tiếng va chạm của vũ khí vang lên.

Khung cảnh dường như bị đóng băng.

Nắm đấm của Tô Minh cùng với Kim Sắc Trảm Đao kia thoạt nhìn đều bất động.

Lẽ nào... Hai bên đều cân tài ngang sức?

Sau nửa nhịp thở.

Trên nắm đấm của Tô Minh hiển nhiên xuất hiện vết máu đỏ tươi, chảy xuống từng giọt.

Đồng thời.

"Ken két...", ánh sáng của Kim Sắc Chiến Đao đột nhiên hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn vỡ vụn thành từng mảnh.

Cảnh tượng này quá mức chấn động!

Người có con mắt tinh đời đều có thể nhìn ra, Kim Sắc Trảm Đảo của Thẩm Hạc là bảo vật! Tuyệt đối không phải là loại đao bình thường!

Lúc này đã vỡ vụn?

Còn nắm đấm của Tô Minh, rõ ràng cũng chỉ rách một chút da.

Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, thở hổn hển, trong đầu dường như có một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, ầm ầm nổ vang.

Sức mạnh của Tô Minh như lửa đốt, bá đạo như thế, mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay, thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.

"Tôi...", lúc Kim Sắc Trảm Đao gãy lìa, sắc mặt của Thẩm Hạc tái nhợt giống hệt người chết, huyết khí điên cuồng biến mất, ông ta muốn nói cái gì đó...

Đáng tiếc, trong cổ họng đều là máu, không thể phát ra tiếng.

Thẩm Hạc không khống chế được thân thể, muốn bay ra ngoài.

Tô Minh nào cho ông ta cơ hội đó? Anh nhấc một bước chân, giống như dịch chuyển tức thời, đối mặt với Thẩm Hạc.

Anh dùng một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Hạc.

"Phịch..."

Đồng thời níu lấy Thẩm Hạc, chân của Tô Minh giơ lên đá một cước vào bụng của Thẩm Hạc.

Phần bụng dưới của Thẩm Hạc gần như bị đá nát, toàn bộ xương hông đều gãy vụn.

Nửa thân dưới toàn là máu đỏ tươi.

"Bịch! Bịch! Bịch!!!", đây mới chỉ là bắt đầu, Tô Minh lại liên tục đá thêm vài cú nữa.

Từng cú đá, thoạt nhìn tương đối đã mắt, bởi vì lực chân vô cùng mạnh.

Nếu tinh mắt, thậm chí có thể chứng kiến sau mỗi lần Tô Minh hạ chân xuống, cơ thể Thẩm Hạc đều bị biến dạng.

Vài phút sau.

Tô Minh thả lỏng tay.

Thẩm Hạc liền bay ra ngoài.

"Bịch..."

Sau đó nặng nề rơi xuống trước người Thẩm Tịch.

Thẩm Hạc thoạt nhìn vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, ngoại trừ khắp người toàn máu còn lại không có vấn đề gì.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Hạc gần như chết đi không thể sống lại, hơn nữa, thi thể xụi lơ, bởi vì toàn bộ khớp xương trên người đều bị Tô Minh đá nát rồi.

Sắc mặt Thẩm Hạc như tượng sắp.

Trắng đến mức không thể hình dung được.

Ông ta nằm ở đó, co quắp thoi thóp.

Cho đến bây giờ, tâm trí hầu như vẫn trống rỗng.

"Ác mộng, đây là ác mộng, tỉnh lại đi, Thẩm Tịch, tỉnh... Tỉnh lại đi...", trong lòng Thẩm Tịch âm thầm gào lên.

Xung quanh, ngay cả tiếng thở cũng không có, đám người đứng ở đó đều co quắp ôm lấy đầu.

"Ông Lưu, tôi... Nhà họ Công Tôn chúng ta, về sau không đối đầu với anh ta nữa, được... được không?", Công Tôn Thần thực sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nếu không có Công Tôn Lưu nâng đỡ thì đã quỳ xuống rồi.

Sự cường đại của Tô Minh, dường như đã để lại bóng ma trong đáy lòng hắn.

"Em gái, người bạn học của em, rốt cuộc là ai vậy?", Lạc Phong ở bên cạnh sợ hãi đến mức suýt són cả ra quần, nhìn về phía Lạc Thu Thủy...

"Chính... Chính là Tô Minh ạ!"

"Nghiền nát Thẩm Hạc!!! Người bạn học này của em, căn bản không phải người, phải, không phải là người...", Lạc Phong chấn động bịt chặt miệng.

"Anh Thẩm, lúc ở phòng trà, anh nói, nếu như bố mẹ và người thân của tôi vẫn còn, sẽ để tôi gọi cho họ lần cuối, nếu không sau này xa rời trần thế, không còn có cơ hội đó nữa", trong không gian yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Thẩm Tịch, thản nhiên nói: "Những lời này, tôi cũng muốn tặng lại cho anh".

"Anh... anh... anh muốn giết tôi?", Thẩm Tịch vô thức lùi ra phía sau một bước, giờ phút này, trái tim dường như ngừng đập: "Tôi là người nhà họ Thẩm ở Ma Thành, anh mà giết tôi, anh cũng sẽ chết, chị gái tôi là Thẩm Băng Tuyền, là thiếu tông chủ Chân Diễn Tông, anh không thể giết tôi!"

"Lai lịch cũng không nhỏ", Tô Minh mỉm cười, Chân Diễn Tông sao? Anh đã ở Huyền Linh Sơn ba năm, dĩ nhiên biết đến Chân Diễn Tông, cũng được coi như là một thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn.

"Anh tha cho tôi, đêm nay, chuyện của tôi và anh... liền xí xóa...", Thẩm Tịch lại nói.

Tuy rằng đáy lòng hận không thể băm vằm Tô Minh thành từng mảnh, nhưng chỉ có thể đặt ở trong lòng, để có thể sống sót.

Chỉ khi còn sống, mới có cơ hội trả thù.

Không phải là có cơ hội, mà chắc chắn sẽ báo thù.

Chỉ cần hôm nay hắn còn sống, sau đó sẽ tìm chị gái Thẩm Băng Tuyền ra tay, thằng ranh con trước mặt có là thần tiên thì nhất định cũng phải chết.

"Tôi rất tò mò, vừa nãy, lão già kia đã để anh chạy trốn rồi, vì sao anh không chạy đi?", Tô Minh liếc qua thi thể của Thẩm Hạc, không nhịn được hỏi.

Thẩm Tịch trầm mặc.

Thẩm Hạc để hắn trốn, nhưng hắn trốn ở đâu? Trốn kiểu gì?

Huống hồ, tất cả xảy ra quá nhanh, quá gấp rút, hắn còn không có cơ hội phản ứng kịp.

Thẩm Tịch run rẩy, trầm mặc.

Bầu không khí ngày càng lạnh lẽo, ngưng trọng.

Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng không nghĩ tới, cuối cùng sự tình lại phát triển đến bước này.

"Vì sao không nói lời nào?", Tô Minh mỉm cười.

Thẩm Tịch ngày càng vô cùng áp lực, áp lực sống còn quá lớn, ép hắn có chút đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này.

"Tôi tới thay nó trả lời, sở dĩ không trốn đi bởi vì, nó biết Thẩm Dã tôi sẽ tới!", một giọng nói bá đạo tự tin và cực kỳ mạnh mẽ giống như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua không khí đâm thẳng vào lỗ tai của mọi người có mặt tại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK