Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không tránh ra?”, Tô Minh nhướn mày, sau đó…

“Rầm!”, anh vung kiếm lên.

Sau đó chém một nhát.

Quá bất ngờ.

Dù sao cũng là một người đối đầu với cả Phiêu Diểu tông, kể cả ông Châu cũng không ngờ rằng Tô Minh sẽ ra tay…

Ngông cuồng đến cùng cực!

Mà đáng sợ là, sau khi Tô Minh tung ra một nhát chém.

“A…”

Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.

Máu tươi phun ra lan rộng đến mấy trăm mét.

Chỉ một lần vung kiếm đã khiến cả trăm người thuộc cảnh giới tông sư bị thương nặng, hấp hối, gãy tứ chi, xương cốt dập nát.

Máu tươi chảy đầy ra đất rồi hội tụ thành một dòng suối nhỏ chảy xuôi, trông vô cùng gai mắt.

Chỉ một nhát kiếm!

Hơn nữa, đám người gần như còn không nhìn rõ nhát kiếm ấy. Không ngờ… nó lại có uy lực đến vậy!

400 người vốn bao vây tầng tầng lớp lớp quanh Tô Minh kết quả bị anh chém một nhát khiến vòng vây lộ ra một chỗ trống rõ ràng.

Quá khủng khiếp.

Vượt quá sức tưởng tượng.

Ngay cả ông Châu cũng ngây người.

Tô Minh sao lại trở nên… mạnh như vậy?

Lúc ở viện võ đạo nhà họ Diệp, mặc dù anh đã giết Phó Hoành Khôn nhưng bản thân sức cùng lực kiệt, suýt chút nữa thì cũng chết.

Nói cách khác, lực chiến đấu của Tô Minh là khoảng tôn giả hậu kỳ.

Nhưng hiện tại… Một tôn giả hậu kỳ như ông Châu vung kiếm chém một nhát cũng chắc chắn không thể khiến gần trăm người cảnh giới tông sư bị thương nặng, cùng lắm cũng chỉ giết được 20, 30 người mà thôi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hồng Đông Lập cùng Nam Cung Cù cũng kinh ngạc, bọn họ im lặng nhìn Tô Minh, đầu óc căng chặt như sắp vỡ ra.

Thực tế, Tô Minh mới chỉ tiện tay tung một đòn, phát huy một phần nhỏ sức mạnh mà thôi.

Đột phá cảnh giới khiến mọi mặt của anh được nâng cao lên một bậc, cho dù không sử dụng kho tàng huyết mạch mà chỉ sử dụng sức mạnh cơ bắp đơn thuần thì cũng có thể đạt đến khoảng gần 350 nghìn cân.

Nếu sử dụng kho tàng huyết mạch thì anh cảm thấy sức mạnh của bản thân có thể lên đến 800 nghìn cân.

Điều đáng sợ hơn là nắm bắt được quy luật không gian. Nó mạnh đến biến thái, như một kiếm vừa rồi mang theo gần 350 nghìn cân sức mạnh, 8 phần kiếm ý nhập vi cùng tuyệt chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân của Thiên Vẫn kiếm lại thêm cả quy luật không gian.

Điểm mạnh cùng đặc biệt là ở chỗ có sự đi kèm của quy luật không gian, điều đó khiến lúc nhát kiếm được tung ra thì sẽ không bị không gian và không khí ngăn cản, hoàn toàn không có lực ma sát hay lực cản.

Tốc độ của nhát kiếm phải nhanh gấp ít nhất 3 lần, phạm vi ảnh hưởng nhát chém ít nhất gấp 5 lần, còn về uy lực…

Thì vô cùng kinh khủng!

Ngay sau đó.

“A…”

“Chạy mau!”

“Hắn… Hắn không phải người!”

“Ma thần hạ thế rồi, a… chạy mau!”



300 người thuộc cảnh giới tông sư không bị thương hay giết chết còn lại đều gào lên, mau chóng lùi về sau, suy sụp bỏ chạy.

Không bỏ chạy được sao?

Một kiếm giết chết trăm người cảnh giới tông sư, điều này đã hoàn toàn vượt qua khỏi tư duy của họ, đánh nát cái tâm võ đạo của họ.

“Chạy? Kẻ nào dám chạy thì ông đây thề sẽ không bỏ qua cho kẻ đó cùng cả gia tộc của hắn!”, ông Châu thét lên, giọng nói vang dội tràn ngập uy hiếp nhưng nếu nghe kỹ thì còn nhận thấy cả sự sợ hãi nữa.

Đáng tiếc.

Cho dù uy hiếp như vậy cũng vô dụng.

300 tông sư thuộc thế lực phụ thuộc vẫn bỏ chạy như ngựa thoát cương mà lao xuống núi, họ đều đã sợ đến vỡ mật rồi, nào còn nghe lọt được uy hiếp của ông Châu?

“Đệ tử Phiêu Diểu tông nghe lệnh, lập Phiêu Diểu Chân Linh kiếm trận, giết chết tên này!”, ông Châu mặt xanh mét, đột nhiên dơ tay chỉ vào Tô Minh.

Toàn bộ đệ tử chân truyền và nòng cốt của Phiêu Diểu tông đều đồng loạt dơ kiếm lên.

Hàng ngũ chỉnh tề.

Hướng thẳng về khoảng không trên đầu Tô Minh.

“Xoạt…”

Hàng ngàn nhát kiếm xé rách không khí mang theo ánh sáng lấp lánh, kiếm trận bao trùm cả núi Phiêu Diểu khiến ngọn núi như được bồi đắp bởi hàng ngàn thanh kiếm.

Một nhát kiếm như sao băng lóa mắt từ mặt đất xông thẳng lên trời!

Tô Minh như thể bị nhốt vào trong một cái lồng, một khu vực chết chóc.

Ngay cả không khí cũng bị những lưỡi kiếm cắt ra biến thành những thanh đao vô hình sắc bén.

Không những vậy, hàng ngàn lưỡi kiếm tụ lại một điểm trên đầu Tô Minh rồi hình thành một thanh kiếm khổng lồ.

Thanh kiếm màu đỏ máu vắt ngang trời đất.

Tầng tầng lớp lớp không khí lưu chuyển, tách ra, thanh kiếm khổng lồ mang dáng vẻ cổ xưa lại đỏ tươi như máu, phảng phất đang bùng cháy, lưỡi kiếm dài hơn trăm mét, rộng hơn 10 mét.

Trong lúc lưỡi kiếm được hình thành, cả núi Phiêu Diểu cũng rung chuyển theo.

Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị thanh kiếm che khuất.

Hơn nữa, kiếm trận này rất phức tạp, nó bao hàm linh khí nồng hậu của sông núi Phiêu Diểu.

“Đây…”, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cừ đều ngây ra, vẻ mặt trầm trọng nhưng đương nhiên cũng có thả lỏng.

Trầm trọng là vì căn cơ, thủ đoạn, chiêu thức của Phiêu Diểu tông đều nằm ngoài sức tưởng tượng khiến bọn họ kinh ngạc, lo sợ.

Còn thả lỏng là vì họ chắc chắn Tô Minh sẽ chết.

“Tạp chủng, bây giờ cậu vẫn còn muốn giết tôi chứ? Ông đứng ở đây này, haha… Thế giới này rất rộng nhưng không dung thứ được cho sự ngông cuồng của cậu. Thủ đoạn của Phiêu Diểu tông không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được!”, ông Châu cười to: “Ông đây xin cậu đến giết hộ đấy!”

Ông Châu hưng phấn tột cùng.

Thật lòng mà nói ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng Chân Linh kiếm trận lại mạnh như vậy.

Quả là niềm vui bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK