Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống hồ Thẩm chó điên sắp đến rồi? Vậy thì hắn còn sợ gì nữa?

“Anh…”, Diệp Mộ Cẩn định nhấc máy gọi điện thoại nhưng Tô Minh ngăn lại.

“Mời!”, Tô Minh đi lên trước một bước, làm tư thế tay mời với Thẩm Hạc. Tô Minh mặt không biến sắc nhưng ánh mắt toàn là sát ý.

Lúc mà Thẩm Tịch uy hiếp nói sẽ giết chết mình thì Tô Minh đã quyết định hôm nay sẽ chôn xác của hắn ở đây, bao gồm cả tên Thẩm Hạc ở trước mặt.

“Chàng trai! Có dũng khí đấy!”, Thẩm Hạc hếch mắt lên, thân người vốn khom khom giờ đây thẳng tắp.

Khí chất của Thẩm Hạc vốn chỉ như một ông lão bình thường nhưng lúc này dường như khác hẳn.

“Rầm, rầm, rầm…”, khí huyết toàn thân Thẩm Hạc trào dâng, dường như mặt biển vốn phẳng lặng đang có vô số làn sóng trỗi dậy.

Rầm rầm!

Ù ù!

Cảm giác không khí xung quanh Thẩm Hạc và bụi trên đất đều không ngừng run rẩy và bay tán loạn.

“Rầm rầm rầm…”, rất nhiều người xung quanh không kìm nổi mà lùi về sau mấy bước, ai nấy đều cảm thấy khó thở.

Đứng dưới bầu không khí bao trùm bởi khí tức của Thẩm Hạc, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị ném vào không gian nhỏ hẹp, hơn nữa không gian này còn không ngừng thu hẹp lại, dường như muốn ép chết họ.

Rất nhiều người đều thấy rợn hết tóc gáy.

Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đứng ở bên cạnh cửa sổ kính ở hành lang tầng 3 của phòng đấu giá. Dì Cầm nhìn xuống, nói: “Được rồi! Đợi lát nữa chắc dì phải ra tay rồi, nếu không thì cậu nhóc đó không đỡ được mấy giây đâu”.

“Phù…”, Thẩm Hạc đột nhiên ra tay.

Ông ta giơ tay lên nắm chặt lấy Tô Minh.

Không phải là ưng trảo mà là hổ trảo!

Có thể thấy rõ, khi Thẩm Hạc giơ tay lên thì khí tức huyết sắc nổi lên cuồn cuộn.

Móng vuốt để lại dấu vết, giữa những dao động của dấu vết đó, cường độ gió vô cùng khủng khiếp, giống như pháo hoa bắn trên bầu trời.

Rất vang! Hơn nữa, tốc độ cũng nhanh.

Dấu vết thay đổi thì chỉ cảm thấy nó nhanh như ánh sáng bóp lấy cổ Tô Minh, mắt cũng không thể chớp, vì chớp là không nhìn thấy gì.

Khoảng cách giữa Tô Minh và Thẩm Hạc chỉ tầm 3,4m nhưng hổ trảo của Thẩm Hạc chưa cần dùng đến nửa hơi thở đã đến trước mặt Tô Minh rồi.

Luồng khí sắc bén nổi lên từ dấu vết đó càng khiến mọi người ở đây run rẩy, luồng khí như xuyên thủng da đầu.

Đúng là mạnh quá đi!

Cơ Khâm và Công Tôn Lưu nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đổi…

Nhưng đúng lúc này, Tô Minh cũng ra tay.

Anh nghiêng người né tránh hổ trảo.

Đồng thời, anh hơi cong chân lên, khuỷu tay phải giơ lên. Khuỷu tay hướng từ dưới lên trên mang theo lực khủng khiếp rồi đập về phía ngực của Thẩm Hạc.

Thẩm Hạc vốn tưởng rằng hổ trảo của mình có thể lấy mạng của Tô Minh rồi nhưng đâu có thể ngờ…

Trong chớp mắt, Tô Minh có thể tránh được?

Thẩm Hạc nhìn thấy vậy mà đờ người ra.

Đừng thấy Tô Minh nghiêng người né tránh như một động tác đơn giản mà ai cũng có thể làm được. Chứ trên thực tế, Thẩm Hạc là người hiểu rõ hổ trảo của mình có lực như thế nào, tốc độ và độ chuẩn xác ra sao? Ông ta biết rõ hổ trảo này không dễ tránh. Ngay cả cậu chủ nhà mình là người ở cảnh giới tông sư cũng không thể tránh được. Nhưng sao Tô Minh lại dễ dàng làm được?

Không chỉ vậy, Tô Minh còn phản công bằng khuỷu tay.

Thẩm Hạc vốn không coi Tô Minh ra gì nhưng lúc này ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Ông ta cảm nhận được khuỷu tay của Tô Minh đập vào ngực mình. Ông ta không hề do dự mà nắm bàn tay còn lại thành quyền cước rồi đập về phía Tô Minh, với ý đồ ngăn lại đòn phản công từ khuỷu tay của Tô Minh.

Và ông ta… Đã làm được!

“Bụp…”, khuỷu tay của Tô Minh chỉ còn cách ngực Thẩm Hạc với khoảng cách 3cm thì đã bị Thẩm Hạc dùng quyền cước ngăn lại.

Hai người cứ giằng co một hồi lâu, tiếng va chạm cũng không lớn.

Nhưng…

Trong lúc va chạm, con ngươi trong đôi mắt già nua của Thẩm Hạc như sắp nổ tung. Ông ta chỉ cảm thấy quyền cước của mình dường như như bị đánh nát, dường như bị máy ép thủy lực nghiền nát.

“Hắn… Hắn… Sức mạnh của hắn… Không phải của con người…”.

Đã lâu Thẩm Hạc không kinh hãi như vậy.

Ông ta thầm đoán, sức mạnh của Tô Minh cũng phải 50.000kg, còn ông ta chỉ có 15.000 kg.

Kém tận mấy lần…

“Bụp bụp bụp…”, Thẩm Hạc không khống chế được mà không ngừng lùi về sau.

Trong lúc lùi mạnh về sau ông ta còn rống lên: “Cậu chủ! Mau… Mau chạy thôi! Mau chạy!”

Mặc dù ban nãy giao đấu với Tô Minh chỉ qua một hai chiêu và chỉ mất một hai giây nhưng ông ta có thể chắc chắn một điều: Tô Minh vô cùng mạnh! Mạnh đến nỗi không thể tin nổi, mạnh đến mức có thể di chết một người ở dưới chân.

Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi sao một người trẻ tuổi tầm hơn 20 tuổi sao lại có được thực lực võ đạo như này? Nhưng thực tế thì vẫn là thực tế.

Lúc ông ta hét rống lên thì có thể thấy được, từng ngụm máu tươi kèm cả xương vỡ vụn đều phụt ra.

Còn quyền cước chặn đòn phản công bằng khuỷu tay của Tô Minh thì lúc này máu thịt lẫn lộn, xương nát vỡ vụn, nhìn mà kinh hãi.

Toàn thân Thẩm Tịch như bị điện giật.

Một giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau đã ở dưới địa ngục.

Ông ta không thể phản ứng kịp!

Đâu chỉ có ông ta?

Ngay cả những người khác có mặt ở đây cũng không thể phản ứng lại.

Kiến và cá voi đấu nhau nhưng kiến đột nhiên trở nên mạnh mẽ và to gấp một trăm triệu lần, chỉ cần há miệng một cái là có thể nuốt trọn cá voi… Mọi người có thể tin nổi không? Có hiểu được không? Có thể chấp nhận được không? Hiện thực diễn ra trước mặt, thật sự không thể chấp nhận nổi.

“…”, ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đứng ở bên cạnh cửa sổ ở tầng 3 mà cũng như hóa đá.

Dì Cầm thuộc cảnh giới thiên vị, là người có thực lực khủng khiếp mà lúc này cơ mặt như co rúm lại.

Sau khi lùi về sau sáu bảy bước, Thẩm Hạc cố gắng khống chế thân người, cố đè nén vẻ sợ hãi và chấn động, vung tay áo lên, trong tay xuất hiện một con dao chém màu vàng dài 66cm.

Dao màu vàng không hề đơn giản. Vừa lấy ra thì chỉ cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập hơi nóng, dường như màu vàng trên con dao này là ngọn lửa.

Ngoài ra, luồng khí trên con dao màu vàng cũng tản ra xung quanh, cảm giác như làm vỡ tan bầu không khí xung quanh.

Chỉ thấy Thẩm Hạc hít một hơi thật sâu, cố chịu đau, ánh mắt nhìn gắt gao về phía Tô Minh, dường như ý chí chiến đấu và sự kiên định đã hiện rõ.

Xương cốt trong cơ thể ông ta như gầm rú, đan điền vận chuyển như muốn nổ tung, chân khí trào dâng, tất cả dồn hết sang một cánh tay khác.

Cơ bắp trong cánh tay này nổi lên cuồn cuộn, có sức mạnh hủy diệt khí tức.

Sức mạnh dao động, toàn bộ cơ thể đổ dồn vào thanh dao chém màu vàng.

Thanh dao vốn có màu vàng lấp lánh nhưng sau khi chân khí đổ vào thì nó càng sáng hơn, cứ như mặt trời nóng rực.

Thẩm Hạc nắm con dao trong tay, không lùi mà lao về trước, hét lớn: “A! Giết!”

Đây là một chiêu trong võ kỹ, đến từ Chân Diễm tông. Là võ kỹ bán bộ huyền cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK