Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Minh gật đầu.





Đi đến trước bàn trà.





Anh cầm bình rượu lên.






Bưng bình rượu lên, anh uống một ngụm rượu lớn.





“Xin kính các vị tiền bối một chén cảm ơn. Tất cả đều trong ngụm rượu này!”





Trong tám ngàn năm qua, không từ ngữ nào có thể diễn tả được anh đã đạt được những gì.





Cho dù là anh của hiện tại, anh cũng chỉ là tầng thứ bảy cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát.








Trong tám ngàn năm, anh chỉ tiến bộ lên được bảy cảnh giới.





Nhưng anh lại trở thành vô địch trong các phương diện khác.





“Nhóc Tô, cậu nói thật đi, có phải mấy ngàn năm trước, thằng nhóc nhà cậu đã có thể đánh cận chiến thằng lão già này rồi nhưng cậu chỉ đang khống chế bản thân thôi, trêu ông đây có vui không hả?”, lão Tống đột nhiên mở to hai mắt, quát lớn.











“Hì hì…”, Tô Minh mỉm cười không có phủ nhận.





“Ha ha ha ha, tên nhóc con cậu”, lão Tống bật cười ha hả, vô cùng vui vẻ.





“Nhóc Tô, thân thể con người đều có giới hạn. Nói cách khác, rèn luyện thân thể cũng có giới hạn. Nhưng cậu có thể phá bỏ cực hạn”, lão Trang bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Đã tám ngàn năm nay, lão già tôi phát hiện, tiềm lực thân xác của cậu giống như một vực thẳm, còn rất xa mới tới điểm đáy, cho dù sức mạnh cơ thể thuần túy hiện tại của cậu đã vượt qua 30.000 long lực, nhưng lão chắc chắn rằng nó vẫn như cũ còn xa tới đạt tới điểm cực hạn, bởi vậy sau này tên nhóc cậu cũng đừng hoang phế sức mạnh cơ thể mà hãy tiến lên phía trước, tiếp tục khai phá”.





“Tôi hiểu rồi”, Tô Minh nặng nề gật đầu.





“Sức mạnh cơ thể và khí tu thậm chí võ kỹ công pháp của hồn tu kết hợp lại quả thực rất kinh người. Nhiều lúc có thể tùy ý treo kẻ địch lên mà đánh giết, nhưng nếu không cần thiết thì nên sử dụng ít hơn. Tu giả võ đạo ở ngoài càng ít phơi bày ra át chủ bài của bản thân thì càng có thể tiến xa hơn, lộ ra quá nhiều khiến người người đều biết tới, sẽ chết càng thảm hơn”, lão Hoàng nhắc nhở.





Mà lão Chu ở một bên lại không ngừng uống rượu.





Rất nhanh.





Vài ông lão, còn có Tô Minh đều có chút say.





Là cố ý để bản thân say, nếu không làm thế nào cũng say không nổi.





“Nhóc Tô, cậu muốn rời đi sao?”, lão Trang gặng hỏi.





Tô Minh gật đầu:





“Dẫn cô nhóc Tuyết theo đi, nhớ lấy, dù cậu đi tới đâu thì vẫn mãi là người của Kiếp Tông. Còn có, đừng phụ lòng cô nhóc kia, mặc dù tính cách của nó có chút kiêu ngạo nhưng bản chất vẫn là một người lương thiện. Hơn nữa, những năm này, cô nhóc đó cũng chỉ rung động với một người duy nhất là cậu, lão đây nhìn nó lớn lên từ thuở bé con, vẫn luôn nghĩ rằng sau này nó sẽ không thể tìm được tình yêu đích thực cho mình, suy cho cùng, ánh mắt của nó quá cao, quá viển vông, không ngờ…”, lão Trang quả nhiên có chút men say mà trở nên nói dông dài.





Tô Minh cười khổ gật đầu: "Lão Trang, người yên tâm”.





“Được rồi, tên nhóc thối tha, ở lại sau núi tám nghìn năm, cũng đủ rồi chứ? Cút, cút đi, có thời gian thì quay lại thăm chúng ta!”, lão Trang phất tay đuổi người.





Tô Minh lui về phía sau mấy bước, sau đó trịnh trọng bái tạ: "Các vị tiền bối, tôi phải rời đi trước thôi. Ơn tình của các vị, tôi cảm kích không thôi, có thời gian tôi nhất định sẽ trở lại bầu bạn cùng các vị tiền bối uống rượu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK