Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn ra xa, ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn cộng lại cũng có hơn 1000 người ùn ùn kéo vào.

1000 người này hầu như đều là tu giả võ đạo.

Ngoài những cao thủ trẻ tuổi trong viện võ đạo của ba nhà và cao thủ giống Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp do họ đào tạo ra.

Thì càng đáng sợ hơn là những người bên cạnh Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ đều đến từ Huyền Linh Sơn. Hầu như ai cũng có có cảnh giới Tông Sư trở lên, thậm chí còn có hai người có cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ.

Quả thực là phát rồ!

Vì tiêu diệt nhà họ Diệp và phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba nhà kia gần như móc ra vốn gốc, trả một cái giá đắt mới mời được hai người đàn ông trung niên có cảnh giới Tông Sư sơ kỳ. Một người tên là Lăng Chân, người còn lại tên Bạch Kiếm, đều là tán tu có tiếng ở Huyền Linh Sơn.

Có hai người này ở đây, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, đây cũng chưa phải là sức chiến đấu đáng sợ nhất mà ba nhà họ có thể lấy ra.

Bởi vì, bọn họ còn có Huyền Linh Sơn chống lưng. Nếu ô dù của nhà họ Cơ là dòng chính của họ thì họ Công Tôn lại có Cửu Hư Tông ở Huyền Linh Sơn, nhà họ Ngụy cũng có.

Chỉ là, ô dù của ba nhà sẽ không dễ dàng gì mà ra mặt, bởi vì tất cả mọi người đều ngầm đồng ý một quy tắc.

Những thế lực ở Huyền Linh Sơn đều kiêng kỵ gióng trống khua chiêng ra mặt tự mình ra tay. Huống chi, Phiêu Diểu Tông - ô dù của nhà họ Diệp đã bị tiêu diệt, trong trường hợp ấy, bọn họ mà ra mặt, nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.

Mấy thế lực đó nhiều ít cũng có chút sĩ diện.

Trước đó vì đối phó Tô Minh mà thái thượng trưởng lão và tông chủ của Phiêu Diểu Tông đều ra mặt cũng đã thuộc loai cực kỳ hiếm thấy.

"Diệp Thành Bang, còn có lời trăng trối gì không?", Công Tôn Hạ hét lên. Vốn hai nhà là đồng minh của nhau, nhưng vì Tô Minh, mà nhà họ Diệp lại không chút do dự đứng về phía anh, nên có thể thấy cơn giận và nỗi căm hận của nhà Công Tôn rồi đấy. Trước đó, chỉ là họ vẫn luôn che giấu và nhẫn nhịn mà thôi.

Ông cụ Diệp không nói gì, chỉ là trong ánh mắt già nua hơi lập lòe.

"Giết!", Diệp Võ đột nhiên hét lên phá hủy bầu không khí căng thẳng. Dù sao cuối cùng cũng muốn đánh, đều phải chết thì còn sợ gì? Còn chờ gì nữa?

Hắn ta hét to, như một con thú nổi điên xông lên trước.

Vung đôi nắm tay lên, như hai cây búa kéo theo tiếng gió rít, không chút do dự sử dụng "Lôi Viêm Bộc".

Gần như chỉ thoáng chốc đã xông vào trong đám tu giả võ đạo của ba nhà Công Tôn.

"Bốp bốp bốp..."

Diệp Võ không màng tất cả vận chuyển chân khí, chẳng thèm phòng ngự mà chỉ chăm chăm tấn công.

Nhanh chóng gặt hái tính mạng.

Gặp người nào giết người đấy, gặp một đôi giết cả đôi.

Theo Diệp Võ xông lên, các học viên khác của viện võ đạo nhà họ Diệp cũng sục sôi máu nóng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt giận dữ, chỉ còn lại sát khí và ý chí chiến đấu, điên cuồng lao lên phía trước.

Vì nhà họ Diệp.

Vì cô chủ.

Vì giáo tôn!

"A a a a...", thoáng chốc, mặt cỏ trong trang viên trước phòng khách chợt nổ ra chiến đấu, mùi máu tươi lập tức trở nên nồng nặc.

Những học viên của nhà họ Diệp đều không màng sống chết, cả đám giống như từng cỗ máy giết người.

Nào chém, nào bổ, nào là đấm hết sức điên cuồng.

Thậm chí, có rất nhiều học viên sau khi bị thương nặng bèn đốt cháy máu huyết, sức sống, chân khí để chiến đấu tiếp.

Có bộ phận thì bắt đầu tự bạo.

"Nhà họ Diệp có tài đức gì mà có thể có được một đám học viên như thế?", Ngụy Chấn Phong thấy vậy lẩm bẩm, cực kỳ ghen ghét.

"Bố, để con ra chơi với hắn ta", Cơ Khâm có chút ngứa tay, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Võ.

Giờ phút này, Diệp Võ giống như một chiếc xe tăng lủi vào chỗ không người.

Cho dù xung quanh có vài người tấn công, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của mình.

Đặc biệt là nắm đấm kia, hầu như vung ra quyền nào là sẽ cướp đi tính mạng của người ấy.

Nếu không phải lúc này, các cao thủ cảnh giới Tông Sư của ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn bị Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp miễn cưỡng bám chân thì ba người Công Tôn Hạ đã bảo họ chạy tới bao vây giết chết Diệp Võ rồi.

Cơ Khâm mở miệng thật sự là quá đúng ý mọi người.

Dù gì Cơ Khâm cũng là một thiên tài siêu cấp, có cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, cũng không phải dạng dễ chơi.

Ít nhất, ở mặt cảnh giới, hắn ta mạnh hơn Diệp Võ hai cảnh giới nhỏ, càng chưa nói đến mấy năm nay Cơ Khâm đều tu luyện trong dòng chính của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn. Công pháp hay Võ kỹ cũng rõ ràng mạnh hơn Diệp Võ.

"Cẩn thận", Cơ Thương Hải gật đầu, dặn dò.

Cơ Khâm lập tức biến thành một đường cong màu đen quái dị xông thẳng tới chỗ Diệp Võ.

Chỉ trong nháy mắt.

"Phụt..."

Diệp Võ chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình chợt lạnh, sau đó một cơn đau dữ dội bỗng ập tới.

Máu tươi bắn ra, Diệp Võ suýt chút nữa ngất xỉu. Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị chém đứt lìa khỏi vai.

"Á!", Diệp Võ tức thì bị thương nặng, cả người vội lùi ra sau: "Cơ Khâm, thằng vô liêm sỉ!"

Một cậu chủ của nhà họ Cơ thế mà lại đánh lén?

Huống chi, thực lực của Cơ Khâm còn mạnh hơn Diệp Võ rất nhiều. Mà lúc này, hắn ta còn bị người khác vây đánh, Cơ Khâm lại còn đánh lén. Diệp Võ tức giận đến nỗi con ngươi hằn lên như máu.

"Khà khà khà... Diệp Võ, trông mày cũng là một vị tướng dũng mãnh, hay là đầu hàng đi theo tao, thế nào?", Cơ Khâm cầm kiếm, cười cợt: "Dù sao cũng đỡ hơn là đi theo tên Tô Minh ngỏm củ tỏi kia đúng không?"

"Cút - bà - mày - đi!", Diệp Võ nhổ một ngụm máu ra, hung ác lao về phía Cơ Khâm.

Cơ Khâm vẫn đứng im tại chỗ, tỏ ra hết sức khinh thường.

Cũng chẳng buồn ra tay, bởi vì một Diệp Võ đã bị thương nặng thì còn có bao nhiêu sức chiến đấu cơ chứ?

Xung quanh Diệp Võ có vô số tu giả võ đạo của nhà họ Cơ, họ Ngụy, họ Công Tôn, hắn ta muốn xông tới trước mặt mình quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Quả nhiên, Diệp Võ vừa nhúc nhích thì khoảng 10 tu giả võ đạo của ba nhà đã bao vây lấy hắn ta, gã nào gã nấy đều mặt mày hung dữ tràn ngập sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK