Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời như đóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thể...”

"Ma Thành?"

"Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:

"Hừ, mấy trưởng lão và người cung phụng ở hội đấu giá Tứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù có lật tung tổng hội bên đó cũng không tìm thấy bảo khố, há há..."

"Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục".

"Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết".

...

"Đủ thông minh", Tô Minh khen ngợi nói.

"Bây giờ khởi hành thôi".

"Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".

Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.

Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.

Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng cố đến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thể tham lam, bốc đồng.

Cho nên, không nên gấp gáp.

"Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.

Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.

Nhưng không phải là không có.

Dựa vào Tô Minh tự mình thu thập vô cùng khó khăn, nếu có hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tại sao Tô Minh lại muốn ba loại thảo dược này? Bởi vì ba loại thảo dược này phối hợp trong nước Vận Nham, có thể đem hiệu quả của nước Vận Nham kích thích đến cực điểm, sau đó dùng để tôi luyện Xích Ảnh kiếm, và phát huy công lực đến cực hạn.

"Tối đa là ba ngày tôi có thể thu thập cho anh", Tiêu Nhược Dư nói, tuy rằng cô ta hiện tại chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng ở tổng hội bên kia hay ở cái Đế Thành này, vẫn có thể toàn quyền làm chủ, hoàn toàn có thể giúp được Tô Minh".

"Cứ quyết định như vậy đi, hợp tác vui vẻ", Tô Minh đứng dậy.

"Cảm ơn anh, Tô Minh", Tiêu Nhược Dư cười nói với tâm trạng vô cùng tốt, từ sau khi bố qua đời, cô ta chưa bao giờ cảm thấy tin tưởng và thoải mái như bây giờ, như thể thấy được ánh sáng của đời mình.

Tô Minh rời đi.

"Cô chủ, nắm thật chặt cậu Tô, tương lai của cậu ta nhất định sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng, không nên bỏ lỡ", dì Cầm nói với giọng bình tĩnh.

"Tôi biết rồi", lần này Tiêu Nhược Dư không phản đối, tuy là có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía thi thể của Phong Minh: "Dì Cầm, dì phái người qua đây xử lý thi thể của hắn ta, sau đó nghĩ cách giấu nó đi, có thể càng lâu càng tốt".

Một khi nhà họ Phong biết Phong Minh đã chết, nhất định sẽ điều tra ra rồi tính sổ nó lên đầu cô ta và Tô Minh.

Có thể giấu được bao lâu là có thể tranh thủ bấy nhiêu thời gian cho Tô Minh.

Thiên phú không gì sánh được của Tô Minh chỉ thiếu thời gian mà thôi.

"Yên tâm đi", dì Cầm gật đầu.

---

Lúc này.

Nhà Công Tôn Thần.

Bên trong thư phòng của Công Tôn Hạ.

Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Lam Lại, Cơ Thương Hải đều có mặt.

Bốn vị gia chủ của tám gia tộc lớn nhất Đế Thành đều ở đây.

Tụ họp một cách vô cùng kỳ quái.

Vốn dĩ, nhà họ Công Tôn và nhà họ Diệp liên thủ với nhau và đối đầu cùng với nhà họ Ngụy.

Còn nhà họ Lam không hề liên quan đến nhà họ Công Tôn, nhà họ Ngụy và nhà họ Cơ.

Nhà họ Cơ chỉ có một thân một mình.

Bốn gia tộc này hiện đang âm mưu cùng nhau, điều này thật khó tin.

Còn phải cảm tạ Tô Minh.

"Tôi sẽ không dài dòng nữa, hôm nay tôi mời các vị qua đây là để bàn bạc một việc, làm sao để có thể giết chết Tô Minh và tiêu diệt nhà họ Diệp?", Công Tôn Hạ nói, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng tàn độc cùng hận thù.

Sáng nay, cậu con quý tử Công Tôn Thần của ông ta đã được đưa về, ông ta liền thở phào một hơi! ! !

Bây giờ hắn còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.

Nhắc tới Tô Minh, Lam Lại cũng oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng vẫn có một tia sợ hãi.

Còn Cơ Thương Hải hai mắt sáng ngời, trong mắt đều là sự tàn nhẫn.

Không cần phải nói đến Lam Lại, Cơ Thương Hải cũng phải nhục nhã quỳ gối vì đứa con trai Cơ Khâm của mình, nỗi hận đối với Tô Minh là có thể hiểu được.

"Đối phó như thế nào?", Ngụy Chấn Phong hỏi, nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp vốn dĩ đối đầu nhau đến chết không ngừng, còn ký thỏa thuận đánh cược.

"Đầu tiên là tiêu diệt nhà họ Diệp, đơn giản thôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi", Công Tôn Hạ cười ác độc nói: "Không phải lần này nhà họ Ngụy của anh có cuộc chạm chán trực diện với nhà họ Diệp trong Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo sao? Cường giả trong viện võ đạo của nhà họ Ngụy không đủ mạnh, thì nhà họ Công Tôn và nhà họ Cơ có thể cho mượn người..."

Ngay khi Công Tôn Hạ vừa nói xong, mắt Ngụy Chấn Phong lập tức sáng rực, trực tiếp đứng lên: "Tôi hiểu rồi, gia chủ Công Tôn, hahaha... Cách này không tệ!"

Mượn cái gì cơ chứ? Chính là âm thầm đem cường giả trong viện võ đạo của nhà họ Cơ và nhà họ Công Tôn tới viện võ đạo nhà họ Ngụy, giả mạo thành thành viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy.

Chỉ cần giấu kín không bị phát hiện, thực lực viện võ đạo nhà họ Ngụy sẽ tăng vọt, khi va chạm trực diện với nhà họ Diệp, có thể tiêu diệt nhà họ Diệp dễ như ăn cháo, càng không cần phải nói đến giành chiến thắng.

Phải biết rằng, nhà họ Cơ và nhà họ Công Tôn là gia tộc xếp thứ nhất thứ nhì trong số tám đại gia tộc lớn, cường giả viện võ đạo của hai nhà này nhiều vô kể.

Cơ Thương Hải cũng gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Còn Lam Lại hưng phấn nở nụ cười, không nhịn được hỏi: "Còn Tô Minh thì sao? Làm sao để giết cậu ta?"

"Chuyện này cũng đơn giản thôi, địa điểm tổ chức Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo sẽ được đặt ở Tây Lâm", Công Tôn Hạ hít một hơi thật sâu rồi nhả ra từng chữ.

Những lời này vừa thốt ra, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Lam Lại đều đồng loạt đứng lên.

Tây Lâm?

Người bình thường có thể không biết Tây Lâm là nơi nào, nhưng gia chủ của tám đại gia tộc Đế Thành, không ai không biết đến Tây Lâm?

Tây Lâm chính là nơi chứa đựng di tích chiến trường mấy trăm năm trước.

Hơn nữa, sát trận kinh khủng được chôn vùi dưới lòng đất ở Tây Lâm!!!

Trận pháp này giống với võ đạo, người bình thường có thể không biết đến, nhưng nó thật sự tồn tại.

"Gia chủ Công Tôn muốn khởi động sát trận ở Tây Lâm sao?", Cơ Thương Hải nhìn về phía Công Tôn Hạ.

"Không sai, thằng nhóc Tô Minh quá yêu nghiệt, tuổi còn nhỏ nhưng thực lực đã đạt đến mức kinh thiên động địa, thiên phú võ đạo bậc này, các vị có tưởng tượng nếu để cho cậu ta thêm năm năm, mười năm nữa sẽ như thế nào không? Đến lúc đó, cậu ta có thể tùy tiện tiêu diệt toàn bộ tám đại gia tộc Đế Thành chúng ta! Chính là những người đứng sau lưng chúng ta ở Huyền Linh Sơn có khả năng không làm gì được cậu ta nữa. Mà cậu ta có mối hận đến chết không thôi đối với chúng ta, nếu không tiêu diệt triệt để, chúng ta nhất định sẽ hối hận", giọng của Công Tôn Hạ lớn hơn một chút.

Biểu cảm của Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Lam Lại liền không ngừng biến hóa.

"Cái giá để khởi động sát trận Tây Lâm cũng không hề nhỏ", Ngụy Chấn Phong trầm lặng nói: "Chí ít cũng cần 10 khối linh thạch".

Linh thạch này căn bản không có ở giới thế tục.

Ở bên Huyền Linh Sơn có, nhưng chỉ giới hạn ở các môn phái lớn và các gia tộc lớn.

Hơn nữa, ngay cả các môn phái và gia tộc lớn ở Huyền Linh Sơn cũng có rất ít linh thạch.

Linh thạch chính là nơi hội tụ linh mạch, trải qua hàng nghìn năm hình thành nên loại đá này ẩn chứa một luồng linh lực đáng sợ, là bảo vật đối với người tu luyện võ đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK