Cuối cùng.
"Chủ nhân, mấy năm qua, tuy trên tay bà già Trầm Yên này dính vô số máu tươi, thậm chí còn có cả máu của những sinh mạng vô tội, nhưng lúc này đây..."
Cuối cùng, bà lão Trầm Yên vẫn đưa ra quyết định!
Đó là không nghe theo mệnh lệnh của Nam Phượng Vân.
Nếu không, đạo tâm của bà ta, tâm cảnh của bà ta, võ đạo của bà ta sẽ tan vỡ mất.
Bà lão Trầm Yên thở dài.
Chính vào lúc này.
Bỗng nhiên.
Bà ta ngẩng đầu, trong đôi mắt già nua chứa đầy nỗi khiếp sợ.
Bởi vì, không gian trước mắt bà ta đã bị xé rách.
Tô... Tô Minh...
Anh đang bước từng bước một tới.
Hơn nữa, bà lão Trầm Yên cảm nhận được bản thân đang bị khóa lại!
Là khóa chặt không thể nhúc nhích được.
"Nói cho tôi biết, tại sao bỗng nhiên không còn sát ý đối với tôi nữa? Tôi tò mò lắm đấy", Tô Minh nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có hơi khó hiểu.
Bà lão Trầm Yên quan sát Tô Minh, sâu trong ánh mắt dâng trào nỗi kinh hoàng!
Sao Tô Minh có thể phát hiện bà ta đang nhìn trộm trong hư không chứ?
Phương pháp ẩn nấp của bà ta tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng nó cũng khó lòng lường được mà!
Thế nhưng, Tô Minh lại có thể phát hiện ra, thậm chí còn xác định chính xác vị trí bà ta đang ở!
Ngoài ra, làm thế nào mà sau khi Tô Minh dùng khí tức khóa chặt bà ta, bà ta lại có cảm giác bản thân không thể thoát ra được chứ?
Hơn nữa, rõ ràng là hiện tại khí tức của Tô Minh không chút dao động, nhưng tại sao bà ta lại cảm nhận được sự nguy hiểm cực hạn.
Càng không thể tin` được đó chính là, Tô Minh làm thế nào mà xác định được bà ta có tồn tại sát khí hay không?
Điều này…
Điều này rốt cuộc là như thế nào?
Cũng chính vào giờ phút này.
Phía dưới.
Tống Cẩm Phồn vừa mừng vừa sợ, cô ta lớn tiếng nói: “Anh Tô, đó là bà lão Trầm Yên, là người bảo vệ chị Nhược Dư, bà ta…nhất định là chị Nhược Dư nhận được lời cầu cứu của em nên mới