Hơn nữa lại là sư tôn của sư tôn.
Thế nên, anh thuận miệng hỏi Dương Sào, hỏi để minh bạch, và cũng để nhẹ nhõm hơn.
Mạc Châm Sơn ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Sào.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào Dương Sào.
Sự thật là, bản thân Mạc Châm Sơn rất hiếu kỳ với chuyện này, thậm chí trong lòng ông ấy còn có một tảng đá, năm ấy, sau khi đồ đệ Cố Hoàng Sí gặp chuyện không may, bị đánh tàn phế, rồi đuổi ra khỏi thành Kỷ Nguyên, chẳng bao lâu sau, ông ấy bị cách chức hiệu trưởng ở Hội nghị Trưởng lão do tổng viện tổ chức.
Lại nói tiếp, trên danh nghĩa, tuy rằng Hội nghị Trưởng lão của tổng viện có thể cách chức viện trưởng, nhưng thực ra rất hiếm khi làm được, bởi lẽ, muốn cách chức viện trưởng đương nhiệm thì cần phải có sự tán thành của tất cả trưởng lão.
Nên biết rằng, tổng viện có khoảng mười tám vị trưởng lão, với nhiều trưởng lão như vậy, chỉ cần có một người không đồng ý thì cũng không thể cách chức viện trưởng đương nhiệm được.
Muốn mười tám vị trưởng lão đều đồng ý hết rất gian nan!
Điều đó khó như lên trời vậy!
Dù sao, khi làm viện trưởng đương nhiệm, không nhắc tới việc lôi kéo được bao nhiêu vị trưởng lão, nhưng lôi kéo một hai người vẫn rất dễ dàng nhỉ? Mà thật ra cũng không cần lôi kéo gì, ban đầu bọn họ đã có chỗ dựa để thăng tiến rồi.
Nhưng, lần Hội nghị Trưởng lão kia, cả mười tám vị trưởng lão đều đồng ý cách chức Mạc Châm Sơn.
Điều này thật sự rất quái lạ.
Mạc Châm Sơn cũng trở thành vị viện trưởng duy nhất trong lịch sử tổng viện khi đang nhậm chức thì bị cưỡng chế rời ghế viện trưởng.
Từ đó đến nay, Mạc Châm Sơn vẫn không hiểu nguyên nhân là gì?
"Tôi không rõ lắm", ánh mắt Dương Sào chợt lóe, ông ta cẩn thận quan sát Tô Minh, sâu trong đáy mắt tràn đầy căng thẳng, thù hằn, kiêng dè,...
"Không rõ lắm à? Để tôi đoán chút nhé, chắc là ông đã hứa hẹn cái gì đó với mười tám vị trưởng lão nhỉ? Hay là, ông đã dùng gì đó uy hiếp mười tám vị trưởng lão, nó là một điểm uy hiếp chí mạng, khiến cho bọn họ không thể từ chối chăng?", Tô Minh nghi ngờ hỏi.
Dương Sào không dám hé răng.
Tô Minh nói tiếp: "Tôi cảm thấy rằng, ông không có hứa hẹn chỗ tốt nào cả, lúc ấy, tuy ông đã là phó viện trưởng, có khả năng sẽ trở thành viện trưởng kế nhiệm, nhưng lấy thực lực và tiền vốn của ông thì tôi chắc chắn ông không có đủ điều kiện dễ dàng mua chuộc mười tám vị trưởng lão. Do vậy, tôi nghi ngờ ông đã uy hiếp bọn họ, phải vậy chứ?
"Ha ha... Uy hiếp hả? Lúc ấy, tôi còn không có điều kiện mua chuộc mười tám vị trưởng lão, thì liệu có thực lực uy hiếp mười tám vị trưởng lão sao?", Dương Sào cười khẩy rồi hỏi ngược lại, bây giờ, cảm xúc của ông ta đã dịu đi rất nhiều, ít nhất ngay lúc này ông ta đã tỉnh táo lại, không còn run rẩy như trước nữa.
"Tất nhiên là ông không có thực lực ấy rồi, nhưng nếu ông nương nhờ thế lực ở một nền văn minh cấp bảy, những kẻ đã hạ sát sư tôn của tôi Cố Hoàng Sí thì sao?", Tô Minh mỉm cười đăm chiêu, lại vừa có cả sát ý, anh nói: "Năm ấy, sư tổ Mạc Châm Sơn kiên quyết bảo vệ tính mạng của sư tôn Cố Hoàng Sí, tuy sư tôn Cố Hoàng Sí đã bị đánh tàn phế, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống, chắc hẳn thế lực ở nền văn minh cấp bảy, những kẻ bắt buộc sư tôn của tôi chết, sẽ rất mất mặt nhỉ? Vì thế, bọn họ khá là bất mãn đối với sư tổ của tôi. Như vậy, thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia âm thầm tìm ông để bắt tay với nhau. Tất cả mọi việc đã được thông suốt, sau lưng ông có thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia làm chỗ dựa vững chắc, nếu ông muốn uy hiếp mười tám vị trưởng lão thì không khó chút nào, ai dám không nghe lời ông ắt sẽ bị thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia trả thù".
Xem ảnh 1