Cứ như vậy đột ngột đụng phải.
Là sự sắp đặt đặc biệt của duyên số!
Nhất định là sắp xếp đặc biệt của ông trời…
Vả lại, cảnh giới võ đạo của anh Tô vậy… vậy mà đã đạt tới Tiên Vương tầng chín, có lẽ yếu hơn rất nhiều so với cô của hiện tại, so với mấy chị Lam Tuyết còn yếu nhiều hơn nữa, về phần chị Chỉ Tình càng không có khả năng so sánh.
Nhưng phải biết rằng, anh Tô là từng bước từng bước vùng dậy từ Trái Đất, đột phá tầng võ thấp, lại phi thăng tới thế giới Tiểu Thiên, sau đó là thế giới Đại Thiên, thậm chí đã phá vỡ nền văn minh cấp một để đặt chân tới nền văn minh cấp hai.
Anh Tô chưa tới ba mươi tuổi.
Đây chắc chắn là yêu nghiệt tuyệt thế, là nghịch thiên tối cao.
Tống Cẩm Phồn thật sự cảm thấy, mai sau, chưa biết chừng anh Tô sẽ có cơ hội chứng minh chính mình, hiên ngang lẫm liệt đứng trước mặt dì Nam và nói rằng: "Tô Minh tôi có tư cách và thực lực ở bên cạnh Chỉ Tình!"
"Chồng ơi, hu hu hu, Cẩm Phồn nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa!", Tống Cẩm Phồn ôm chặt lấy Tô Minh, sợ đây là một giấc mộng.
Tô Minh dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Tống Cẩm Phồn, hết sức cảm khái, được gặp lại thật tốt.
Cùng lúc đó, đám Trịnh Càn định chạy cũng bị dọa hồn lìa khỏi xác...
Tô Minh sẽ cho đám Trịnh Càn chạy sao?
Anh mặc Tống Cẩm Phồn khóc như trút hết tất cả cảm xúc, khẽ ngẩng đầu lên, kiếm nguyên lập lòe trong hai mắt, thoáng chốc bắn ra. Sau đó, đám người khoảng hơn trăm người của Trịnh Càn lập tức mai một như bị năm tháng rửa trôi, chết mất xác, ngay cả thần hồn cũng không thoát được! Quả thật khủng bố đến nỗi khiến người ta khó thở.
Một lúc lâu sau.
"Được rồi, khóc nữa là mắt sưng lên đó", Tô Minh dỗ.
"Mặc kệ, em vui nên mới khóc", Tống Cẩm Phồn ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp có hơi sưng húp, bướng bỉnh chu miệng, rồi lại cười ngây ngô. Sau đó, cô kiễng chân, hôn mạnh lên môi Tô Minh, rồi cắn!
Tô Minh cạn lời, Cẩm Phồn ơi! Em đang hôn hay đang gặm đùi heo vậy?
Một lát sau, Tống Cẩm Phồn mới bình tĩnh lại, gương mặt ửng hồng, hơi ngại ngùng, ban nãy cô đã quá xúc động rồi...
"Nhóc con, kể những gì mà em đã trải qua trong mấy năm qua với anh đi", Tô Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tống Cẩm Phồn, cưng chiều nói.
Tống Cẩm Phồn bắt đầu kể.
Cô ta vừa nói, vừa dụi đầu vào lồng ngực Tô Minh, muốn anh ôm mình. Tống Cẩm Phồn kể rất chậm, nhưng cũng vô cùng tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, diễn tả sinh động như thật.
Tô Minh im lặng lắng nghe.
Nửa tiếng sau, Tống Cầm Phồn vẫn còn kể, Tô Minh vẫn nghe, hình ảnh ấy rất hài hòa, cả hai như một đôi trai tài gái sắc, trông rất xứng đôi.
"Để nói sau đi", Tô Minh bỗng ngắt lời Tống Cẩm Phồn.