Có ngu mới không đồng ý.
Xong.
Không ai ngờ rằng Qúy Thanh Hòa lại lên tiếng vào lúc này: “Tiền bối, mấy ngày nay tôi nghe mọi người nói rằng Trần Thanh Minh là giáo tôn giỏi nhất của học viện Linh Võ, vì vậy tôi luôn mong chờ, thậm chí còn có chút khao khát được trở thành đệ tử của bà. Nhưng mà, hiện tại… là Thanh Hòa sai rồi! Có chút thất vọng!”
Đỉnh!
VietWriter
Đúng là quá đỉnh!
Con mẹ nó!
Tất cả mọi người trong học viện Linh Võ, không kể là người mới hay người cũ, cả người đi cùng đều ngơ ngác.
Họ không dám tin vào đôi mắt và đôi tai của mình nữa.
Qúy Thanh Hòa đây là đang… đang đối chất Trần Thanh Minh sao? Nếu không phải tự mình nhìn thấy thì không ai dám tin điều này là sự thật cả.
Đừng nói đến bọn họ, trên không trung, bao gồm cả Lâm Thanh Loan và những người khác của nội viện cũng bị dọa sợ, đôi môi run rẩy.
Đã từng gặp người to gan, nhưng lại chưa gặp người nào to gan đến vậy.
“Ồ? Sai rồi sao? Thất vọng?”, Trần Thanh Minh cười, nhưng những người thân quen với bà ta đều biết, đây là dấu hiệu bà ta sắp nổi giận.
Trần Thanh Minh rất ít tức giận, càng đừng nói là phẫn nộ, đôi mắt của bà ta lạnh lùng, băng lạnh như âm một nghìn độ, như thể sắp đóng băng tất cả mọi thứ.
Khí tức lạnh lẽo trừ quanh người Trần Thanh Minh dao động ra bốn phía xung quanh…
Cả sân Linh Võ phảng phất như bị nhét vào trong vùng đất Cửu U, lạnh đến tắc thở.
Một số người có thực lực kém một chút, lúc này đều đang lảo đảo như sắp ngã xuống đất hôn mê.
“Quý Thanh Hoà, còn không mau xin lỗi Trần giáo tôn?!!! Cô đang lên cơn gì đấy?”, Ngô Lập Tàng muốn khóc ròng, mặt cắt không còn hột máu, lập tức quỳ xuống đất, quay ra quát Quý Thanh Hoà.
Ông ta cũng vì cực kỳ coi trọng Quý Thanh Hoà, thậm chí đã đặt cược lên người Quý Thanh Hoà.
Cho nên, mới trong lúc do dự mới quyết định liều mạng, quỳ trên đất, muốn cứu vớt Quý Thanh Hoà, nếu đổi lại là người khác thì lúc này đều sẽ rũ sạch quan hệ với Quý Thanh Hoà rồi.