Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong số đó có một cách giải thích được nhiều người đồng ý nhất là - chiến trường Thần Ma là nơi các cao thủ đứng đầu thuộc tốp đầu tiên khi nền văn minh Xương vừa hình thành ở thời viễn cổ đánh nhau với cao thủ ở nền văn minh khác đến xâm lấn.



Đương nhiên, khi một nền văn minh sinh ra sẽ có tâm và căn nguyên văn minh... Mà chúng đều là thứ tốt, những nền văn minh mạnh và cao hơn rất thích đi cướp lấy tâm và căn nguyên văn minh.



Mà một khi bị cướp đi thì có lẽ nền văn mình đó vừa sinh ra đã phải điêu tàn và diệt vong.



Thế nên, nếu cách nói được đồng ý nhiều nhất ấy là thật, vậy thì chiến trường Thần Ma chính là nơi ghi lại một đoạn ký ức buồn vui lẫn lộn của những tiền bối lớp trước vì bảo vệ nền văn minh Xương mà hy sinh.



Đó hẳn là một chiến trường phải được ghi nhớ và kính trọng!




Đương nhiên, ngoài việc ghi nhớ và kính trọng ra thì trong chiến trường cũng có rất nhiều cơ hội và bảo vật nghịch thiên.



Phải biết rằng, khi nền văn minh Xương vừa hình thành thì ngay cả cái gọi là những ông lớn khống chế thế giới như đại đạo, thiên đạo vẫn chưa sinh ra đâu. Nhóm sinh linh đầu tiên sinh ra trong nền văn minh Xương đều là những chủng tộc Tiên Thiên cực mạnh, cực yêu nghiệt đến khó tin.



Ở mặt nào đó, những chủng tộc Tiên Thiên đó còn khủng bố hơn cả đại đạo, thiên đạo hay những người đứng đầu văn minh. Thế nên những gì họ để lại chắc chắn đều là thứ tốt.



Ngoài ra, những kẻ xâm lấn đến từ nền văn minh cao hơn khác ngã xuống trong chiến trường cũng để lại rất nhiều bảo vật khó tin.



Vì lẽ ấy nên mỗi lần lối vào chiến trường Thần Ma mở ra, vô số yêu nghiệt trong nền văn minh Xương đều muốn tiến vào nhằm gặt hái được thứ tốt.



Có điều, cơ hội cũng đồng nghĩa với nguy hiểm. Theo sách sử ghi lại, những thiên tài tiến vào mỗi lần chiến trường Thần Ma mở ra có 80% là mãi mãi ngã xuống ở trong đó.



Hơn nữa, qua nhiều lần mở ra, chiến trường Thần Ma cũng bị lớp lớp yêu nghiệt đi vào tìm kiếm, nên đã bị thăm dò và lấy đi sạch sẽ.



Vì vậy, từ thời thượng cổ đã có ngày càng ít thiên tài, yêu nghiệt chịu tiến vào chiến trường Thần Ma.



Đó cũng là lý do tại sao lần này chiến trường Thần Ma mở ra mà bên vực Hỗn Hộn cũng không có hành động lớn nào. Thậm chí, nó còn là nguyên chiến thường Thần Ma mở ra ở thế giới Đại Thiên chứ chẳng phải bên trong vực Hỗn Độn.



Lúc này, trong hư không trước lối vào đã có không ít người trẻ tuổi, cộng lại chắc phải có hơn cả triệu người đến.







Đương nhiên con số này đối với thế giới Đại Thiên khoảng chừng có hơn mười ngàn tỷ dân số, quả thật là ít đến đáng thương.



Những thanh niên này đều không kém, ai đơn độc đưa ra đều coi là thiên tài.



Trong đó có những người thậm chí đến từ những thế lực bán bộ siêu nhiên đến siêu nhiên.



Nhưng những thiên tài này, cơ bản cứ đứng ở cửa vào phía trước, chỉ là nhao nhao muốn thử nhưng lại có chút do dự...



Thật lâu, không có bao nhiêu người thật sự nguyện ý tiến vào cửa trận pháp chiến trường Thần Ma.


Rốt cuộc vẫn là tính mạng quan trọng. Trên trăm vạn các thanh niên thiên tài này bây giờ ngược lại giống như một loại tụ họp. Quen biết rồi cũng tụm năm tụm ba cùng một chỗ, nói chuyện, nịnh nọt.



Trong đó, người làm người khác chú ý nhất phải kể tới người thanh niên ngồi trong xe kéo ở giữa không trung ngay chính giữa cửa vào, hắn giống như tự mang trên mình hào quang, thỉnh thoảng rất nhiều các thanh niên thiên tài sẽ đặc biệt nhìn về phía hắn.



Người thanh niên này ngồi trên một chiến xe kéo xa hoa, bên cạnh xe kéo còn có bốn nha hoàn xinh đẹp nhưng thực lực rất mạnh.



Người thanh niên lười biếng nửa nằm ở bên trong xe kéo, bàn trà trước người có một bình trà xanh.



Hắn đang thưởng thức trà.



Thỉnh thoảng sẽ có những thiên tài trẻ tuổi qua cung kính chào hỏi.




“Thật là chẳng thú vị gì, đều đang chờ bản công tử đi vào sao?”, người thanh niên lẩm bẩm một câu.



Càng ngày lười biếng.



Hắn là Lâu Khuyết.



Cái tên này cũng không nổi danh ở thế giới Đại Thiên.



Nhưng thân phận của hắn lại rất nổi danh, hắn là một trong Tứ Điện Tử của điện Hoàng Tuyền, một trong ba thế lực siêu nhiên lớn!



Vị Tứ Điện Tử này còn rất đặc biệt, quỷ dị thần bí không giống với những người khác của điện Hoàng Tuyền, hắn còn thường xuyên xuất hiện ở thế giới Đại Thiên, cũng không u ám như những người khác ở điện Hoàng Tuyền, ngược lại nhìn hắn giống một công tử nhà giàu, ngay cả xe kéo cũng màu sáng rực, ngay cả bốn nha hoàn bên cạnh đều váy dài màu trắng, rất xinh đẹp rạng rỡ.



Nhưng.



Những thứ này đều là biểu tượng.



Vị Tứ Điện Tử này trên thực tế tương đối thèm máu.



Người chết ở trong tay hắn, đại khái cũng có thể chất đống thành núi.



Nhất là hai năm gần đây, linh khí tăng vọt, đạo vận trên trời hạ xuống, máy móc hỗn độn mở… Các loại thiên tài điên cuồng quật khởi, vị Tứ Điện Tử này cũng không cam lòng yếu thế.



Không nói đâu xa, nửa tháng trước, với Thương La Thiên, vị Tứ Điện Tử này ngang ngược tàn nhẫn cướp đoạt một loại linh bảo bán bộ hỗn độn được mang ra từ trong di tích, trực tiếp giết chết một tông môn.



Tông môn đó từ trên xuống dưới vượt quá ba mươi vạn người.



Mà vị Tứ Điện Tử này đích thân ra tay từ đầu đến cuối!



Ngay cả một con ruồi cũng không sống sót đi ra khỏi tông môn.



Quả thật chính là ác ma chuyển thế.



Đáng sợ hơn là tông chủ và Thái Thượng trưởng lão trong tông môn kia không yếu một chút nào, cảnh giới Vực Chủ màu xanh, thậm chí còn có Vực Chủ tầng bảy tầng tám.



Vẫn chết thê thảm trong tay Tứ Điện Tử này.



Thực lực mà vị Tứ Điện Tử này bày ra quả thật chấn động đến cực điểm! Tin tức này cũng là tin tức náo nhiệt nhất, sôi sục nhất khoảng thời gian gần đây ở thế giới Đại Thiên.



Có người thậm chí suy đoán vị Tứ Điện Tử này có phải thức tỉnh ký ức Đại Đế kiếp trước gì đó, hoặc là nhận được lại truyền thừa Đại Đế nào đó…



Nếu không làm sao có thể mạnh như vậy?



Phải biết trước kia vị Tứ Điện Tử này cũng rất nổi danh, thực lực cũng không yếu, nhưng cũng không đạt đến cấp độ ung dung trấn áp cường giả cảnh giới Vực Chủ cao cấp!



Dù sao, khoảng thời gian này, vị Tứ Điện Tử này thu được vô số kính sợ, chấn động, kiêng kỵ…



Như vậy, vị Tứ Điện Tử Lâu Khuyết đột nhiên cũng đi đến cửa vào chiến trường Thần Ma, còn khiến người ta có chút mong đợi.



Nhân vật Lâu Khuyết này cũng sẽ không tùy tiện tới?




Đại khái cũng phải đi vào?



Khiến người ta thật mong chờ.



Nhưng cũng mấy ngày rồi, Lâu Khuyết thật sự vẫn chưa đi vào.



Khiến cho người có chút nhục chí.



Đột nhiên!



Lâu Khuyết lười biếng đột ngột đặt ly trà trong tay xuống, vốn dĩ là khí chất lười biếng, lập tức thu liễm.



Hắn hơi đứng thẳng.



Nhìn về phía cửa trận pháp cửa vào chiến trường Thần Ma.



Lại thấy.



Một thanh niên áo gai vải thô quỷ dị xuất hiện ở phía trước cửa vào.



Thanh niên kia tướng mạo xấu xí.



Mặt không biểu cảm.



Nhìn giống với mặt tê liệt.



Sau lưng đeo một cây loan đao hình cung lớn.



“Vậy mà có chút không nhìn thấu?”, Lâu Khuyết nhìn chằm chằm đối phương, đáy lòng có chút kinh ngạc, mình cũng không nhìn thấu? Chẳng lẽ là cường giả nào đó?



Không chỉ là Lâu Khuyết phát hiện đối phương.



Tại chỗ, trên trăm vạn người cũng đều nhìn thấy người thanh niên áo gai vải thô, người đeo loan đao hình cung lớn.



Không kiềm được.



Bàn luận sôi nổi:



“Thật là to gan, đứng gần trận pháp cửa vào như vậy cũng không sợ bị hút vào”.



“Hắn cảnh giới gì? Giống như cảnh giới giấu đi rồi, lẽ nào là cường giả gì đó?”


“Binh khí của hắn thật kỳ quái”. “Sợ không phải hắn muốn trực tiếp vào chiến trường Thần Ma chứ?”







Nhất thời bàn bạc ngày càng nhiều.



Càng nhiều người cực kỳ mong đợi.



Giống như muốn nhìn thấy người thanh niên áo gai vải thô, người đeo loan đao hình cung lớn trực tiếp tiến vào cửa trận pháp



Làm mẫu cho đám người.



Nhưng…




Rất nhanh, người thanh niên áo gai vải thô không nhìn về hướng cửa trận pháp nữa, ngược lại đi tới một bên cửa trận pháp, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm hai mắt lại, cuối cùng bắt đầu tu luyện.



Lúc này.



Trên một trăm vạn thiên tài trẻ tuổi kia cũng không nhịn được trêu chọc: “Còn tưởng muốn đi vào cơ! Hoá ra lại làm bộ! Còn tu luyện nữa? Lòng có thể tĩnh lặng được sao?”



“Huynh đài, chi bằng qua đây, Lâu mỗ có một bình trà ngon”, cùng lúc đó, Tứ Điện Tử Lâu Khuyết cuối cùng đã lên tiếng.



Cuối là là mời người thanh niên áo gai vải thô uống trà.



Nháy mắt.



Trên trăm vạn người ở đây cũng có chút kinh ngạc không hiểu!



Lẽ nào thanh niên áo gai vải thô là cao thủ?



Nếu không sao Tứ Điện Tử lại mời?



Nhưng âm thanh giễu cợt và trêu ghẹo người thanh niên áo gai vải thô đều biến mất, ngược lại từng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía đối phương, có thể khiến Tứ Điện Tử đích thân mới, thật là khiến người ta hâm mộ ghen tỵ!



Nhưng mà!



Sau khi hít vào thở ra mấy hơi…



Ở đây bầu không khí quỷ dị.



Bởi vì thanh niên áo gai vải thô kia lại không có động tĩnh.



Mẹ kiếp.



Không phản ứng với Tứ Điện Tử?



Đm



Không ngờ.



Nhìn thấy đang tìm thấy cái chết, chưa từng thấy ai tìm thấy cái chết như vậy.
1638264652477.png

Hít sâu một hơi, Lâu Khuyết không kiềm được lại mở miệng: “Huynh đài giống như có chút không biết lễ phép”.



Thanh niên áo gai vải thô mở mắt.



Nhìn về bầu trời phía trước.



Gã nhìn về phía Lâu Khuyết: “Ngươi vẫn không xứng uống trà với Tư Đồ Phụng ta”.



Giọng nói rất bình thản.



Rất lạnh.



Rất hờ hững.



Lời này vừa nói ra.




Mọi âm thanh tĩnh lặng!



Ngay cả bản thân Lâu Khuyết cũng bối rối.



Hắn tự cho rằng bản thân khá ngông cuồng.



Nào có ngờ…



Ước chừng sau mấy hơi thở, Lâu Khuyết lập tức mặt đầy hung hăng.



Trực tiếp muốn ra tay.



Nhưng ngay lúc này.



“Phù…”



Một tiếng xé gió khác thường rất nhỏ vang lên.



Giống như một điểm sáng ảo giác lóe lên trước người Tư Đồ Phụng.



Giống như Tư Đồ Phụng xuất đao?



Nhưng cũng không có nhìn thấy gã rút đao!



Rõ ràng Tư Đồ Phụng vẫn ngồi xếp bằng ở đó, loan đao hình cung cực lớn còn ở sau lưng.



Nhưng mà…



Sau nửa cái hít thở.



“Phụt!”



Trên không.



Cơ thể Lâu Khuyết lập tức nổ tung.



Hóa thành sương máu.



Thần hồn cũng bị chém đứt.



Tứ Điện Tử Lâu… Lâu… Lâu Khuyết chết.



Chết!



Cứ chết như vậy!



Danh tiếng Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia đặc biệt lớn, gần đây hung uy chấn động, khiến lòng người phát run, không dám nhìn thẳng, cứ… cứ chết như vậy!



Như trò đùa.


So với ảo giác còn phải ảo giác chục vạn lần. Trên trăm ngàn người tại đây đầu óc đều ong ong, giống như bị kim đồng hồ thiên địa đánh trúng, nhân não cũng thiếu chút nữa vỡ vụn.



Thậm chí có không ít thiên tài tâm cảnh thiếu chút nữa cũng trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống, tê liệt.



Ước chừng sau mấy chục cái hít thở.



Mới dần dần có người tư duy hoàn hồn.



Mọi âm thanh vẫn yên tĩnh.



Lại nhìn về phía Tư Đồ Phụng, không cách nào hình dung.



Giống như nhìn tử thần vậy.



Quá... quá kinh khủng.




Người này quá... quá kinh khủng, nhìn bằng mắt thường không rõ là đao pháp gì?



Ngay cả một đao Lâu Khuyết cũng không tiếp nổi?



Hoặc là nói cũng không có cơ hội tiếp?



Ngoài ra, một đao của người này chỉ là giết Lâu Khuyết, nhưng không làm bị thương đến bốn nha hoàn kia, càng không làm thương tổn một phần xe kéo, giống như chín là phong tỏa chính xác trên người Lâu Khuyết, không có một chút sai sót?



Một khắc sau.



Tư Đồ Phụng lại nhắm mắt lại.



Tu luyện!



Giết Lâu Khuyết giống như là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.



Chỉ như vậy mà thôi.



Từng giây từng phút sau đó.



Trên trăm vạn người tại chỗ đều lặng yên không tiếng động, không người nào dám nói chuyện.



Bởi vì sợ phát ra một chút xíu âm thanh làm ồn đến Tư Đồ Phụng.



Trước cửa vào chiến trường Thần Ma.



Trên một trăm vạn người giống như tượng đá đứng thẳng, kinh sợ, lặng yên không một tiếng động… Bầu không khí cũng cực kỳ quỷ dị.



Cho đến gần nửa ngày sau.



Đột nhiên.



Một tiếng xé gió vang lên.



Đồng thời một thân ảnh bà lão chậm rãi di chuyển trong không khí.



Xuất hiện ở phía trước Tư Đồ Phụng.



Bà lão này tuổi tác đặc biệt lớn.



Nhưng khí tức rất dọa người!



Tại đây trên trăm vạn người kia có một bộ phận người nhận ra…



Bà lão này chính… chính là nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.


Ngày đó đã xuất hiện ở hôn lễ liên minh Hoang Thần Côn Thương. Còn có người mơ hồ cảm nhận được vị phó điện chủ này lại… lại là Đại Đế.



Ngược lại cũng trong suy đoán.



Là nhân vật số ba của điện Hoàng Tuyền, sao có thể không trong nháy mắt xuất hiện cơ hội chứng minh liền chứng minh?



Nhất thời, trên trăm vạn người tại đây cũng đều hưng phấn trong lòng.



Đm!



Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia chết, quả nhiên gây nên tức giận từ điện Hoàng Tuyền.



Nhị phó các chủ đích thân tới.




Đúng thật.



Đây là muốn báo thù!



Hơn nữa đây là dùng thủ đoạn lôi đình đi báo thù.



Đại Đế điều động.



Có vô địch tất cả hay không?



Điện Hoàng Tuyền chính là điện Hoàng Tuyền, không chọc nổi.



Nhưng mà.



Một khắc sau.



“Cậu chủ Tư Đồ, Lâu Khuyết có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, chết vẫn có tội, bà lão đại diện cho điện Hoàng Tuyền xin lỗi cậu”, ánh mắt của đám người có chết cũng không dám tin, nhãn cầu run rẩy như sắp nổ tung, nhị phó điện chủ lại… lại… lại cúi người!



Cúi người rất cung kính.



Nói xin lỗi.



Xin lỗi nghiêm túc.



Còn dùng chữ “cậu”.



Cái này...



Trong hơn một trăm triệu người có đến một nửa sắp bị dọa đến không chịu được.



Rất nhiều người cơ thể điên cuồng run rẩy, dùng đá lưu ảnh để lưu ảnh.



Một màn như vậy không lưu ảnh thì quá… quá… quá tiếc nuối, không lưu ảnh, nói ra cũng không có ai tin!



Đồng thời đáy lòng vô số người cũng bị dọa sợ khóc lóc suy đoán thân phận của Tư Đồ Phụng.



Điện Hoàng Tuyền là một trong ba thế lực siêu nhiên lớn.



Chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất của kim tự tháp ở thế giới Vạn Thiên.



Một Điện Tử bị giết không chút duyên cớ? Chẳng những không báo thì mà còn muốn qua xin lỗi?


Huống chi còn là nhị phó điện chủ tồn tại Đại Đế đích thân tới nói xin lỗi? Trò đùa này cũng lớn quá đi?



“Xin lỗi thì khỏi cần! Nhưng đừng ở đây quấy rầy tôi”, Tư Đồ Phụng mở mắt ra, quét nhìn bà lão, nói.



Kể cả đối phương là Đại Đế, là là người có thể giết chết mình và những người bên cạnh mình.



Nhưng vậy thì đã sao?



Gã cũng không thèm để ý.



Bởi vì, chỉ cần bà lão này dám có chút ý nghĩ gì thì ý chí Đại Đạo ở thế giới Đại Thiên đều đều có thể tiêu diệt điện Hoàng Tuyền, bởi nhà Tư Đồ cho ý chí Đại Đạo rất nhiều lợi ích, lúc đó họ sẽ phái tàu con thoi tác chiến đến tiêu diệt điện Hoàng Tuyền thôi.




Lúc đó điện Hoàng Tuyền có còn là cái thá gì.



“Vâng vâng, tôi sẽ đi ngay”, nghe thấy Tư Đồ Phụng thản nhiên nói, Nhị Phó Điện Chủ không dám có gì bất mãn mà khẽ khom người rồi rời đi.



Lúc Nhị Phó Điện Chủ rời đi thì tất cả mọi người ở đây đều với tâm trạng phức tạp.



Đúng là xương cốt như bị người ta bẻ gãy hết cả.



Thậm chí nhiều người còn lùi về sau, dường như sợ chỉ cần tim mình đập nhẹ cũng làm phiền Tư Đồ Phụng.



Tư Đồ Phụng không nhắm mắt tu luyện nữa, mà là đứng phắt dậy.



Gã khẽ nhìn lên bầu trời.



Gã nhận được truyền âm của bùa truyền âm.



Em trai Tư Đồ Nhung của gã ngồi tàu con thoi tác chiến sắp đến nơi rồi.



Tư Đồ Phụng rất lạnh lùng, được coi là một kẻ cuồng võ đạo.



Nếu không thì cũng không thể nào tu luyện được cảnh giới Giới Chủ khi chưa đến 30000 tuổi, hơn nữa sức chiến đấu còn hơn cả cảnh giới.



Dường như gã lạnh lùng và máu lạnh với tất cả mọi người.



Nhưng hoàn toàn khác với em trai Tư Đồ Nhung của mình.



Bởi vì, ba ngàn năm trước Tư Đồ Phụng từng tu luyện nhập ma, làm tổn thương bổn nguyên.



Muốn khôi phục bổn nguyên thì cần anh chị em ruột lấy ra máu xương bổn nguyên của mình để giúp gã.



Lúc đó, trong bao nhiêu anh chị em, chỉ có em trai Tư Đồ Nhung không do dự mà lấy ra máu xương bổn nguyên của mình cho gã.



Cũng chính vì vậy mà cảnh giới võ đạo của em trai bị giảm xuống một cảnh giới nhỏ.



Có thể nói, em trai Tư Đồ Nhung của gã, cũng vì thế mà căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng.

1638264694511.png



Lúc này, tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang đã đến gần chiến trường Thần Ma.



Còn Tô Minh cuối cùng cũng bế quan kết thúc, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.



Anh đã có nắm bắt vô cùng lớn đối với ‘thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’.



Nhân tiện còn kết hợp với cả ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’, cộng với hướng dẫn của thiên nữ Tạo Hóa nên Tô Minh đã tạo ra được một kiếm kỹ mới, có tên là ‘Chỉ Thiên Kiếm’. ‘Thiên’ ở đây chính là ý chí Đại Đạo, kiếm chỉ thiên chính là chỉ về Đại Đạo, ý nghĩa vô cùng rõ ràng.



Vì kết hợp tất cả và tạo ra một bộ kiếm kỹ cho riêng mình, ngay cả kiếm ý cũng tăng lên rất nhiều, có thể nói là gần đến bán bộ phản phác quy chân rồi.




“Cậu chủ Tô trên đường đến đây vẫn đang tu luyện”, Độc Cô Nguyên cười nói, trong lòng vô cùng khâm phục. Người có thiên phú võ đạo như này mà vẫn khổ tâm tu luyện, đúng là hiếm thấy.



“Tu luyện đơn giản ý mà”, Tô Minh cười nói rồi quét nhìn bốn người thanh niên đứng trên boong tàu, đặc biệt là Tư Đồ Nhung đang nhìn mình với sát ý tàn nhẫn, sự oán hận, chế giễu không hề che giấu.



“Cậu chủ Tô! Anh và cậu chủ Tư Đồ đều là những anh tài, chỉ là có chút hiểu nhầm, chi bằng làm hòa đi”, Độc Cô Nguyên do dự một lát rồi nói.



Cô ta biết, Tư Đồ Phụng đã ở cổng chiến trường Thần Ma rồi.



Nghĩa là đã đến chiến trường Thần Ma.



Nếu như Tô Minh và Tư Đồ Nhung vẫn cứ cố chấp coi nhau là kẻ địch thì chỉ e Tô Minh sẽ chết mất.



Cô ta chỉ tiếc nhân tài, cảm thấy nếu Tô Minh chết đi thì đúng là đáng tiếc.



Vì vậy mới khuyên can Tô Minh.



“Ha ha…”, Tư Đồ Nhung chỉ cười, tiếng cười vô cùng độc ác.



Làm hòa?



Có thể sao?



Tô Minh thì không có thay đổi về cảm xúc.



Đồng thời lúc này.



Một chiếc tàu con thoi tác chiến lớn hạ xuống phía trước chiến trường Thần Ma.



Động thái vô cùng lớn, tất nhiên cũng khiến bao nhiêu người chú ý.



Thậm chí, trong không khí yên tĩnh cuối cùng cũng có những tiếng bàn luận:



“Hình như là tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, muốn tìm cái chết à? Động thái lớn như vậy… Quấy rầy cậu chủ Tư Đồ, chỉ e thương hội Bát Hoang sẽ biến thành cát bụi thôi”.



“Đúng vậy! Thương hội Bát Hoang đang đùa với lửa rồi”. “Anh à”, đồng thời lúc này, Tư Đồ Nhung nhìn thấy anh trai mình thì lớn tiếng gọi, thoắt một cái mà đã xuất hiện ở bên cạnh Tư Đồ Phụng.



“Em trai!”, Tư Đồ Phụng lộ ra nụ cười, rồi ôm chặt lấy Tư Đồ Nhung.



Tư Đồ Nhung bắt đầu nói gì đó, giọng nói không hề che giấu.



Hắn đang nói là Tô Minh bắt nạt hắn?




Rồi lại nói Tô Minh khoa trương đến mức nào?



Ngông cuồng ra sao?



Tất nhiên đều là thêm dầu vào lửa thôi.



Dường như chính Tô Minh là người dây vào hắn trước.



Nghe thấy vậy mà tất cả mọi người đều thấy lạnh sống lưng.



Hàng triệu người có mặt ở đây đều sợ đến nỗi đông máu.



Lúc này mới phát hiện ra… Đó không phải là Tô Minh sao?



Tô Minh cũng đến ư?



Còn đắc tội với em trai của Tư Đồ Phụng?



Nhất thời, từng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tô Minh.



Tô Minh có danh tiếng rất lớn, không hề đơn giản.



Nhưng vậy thì đã sao?



Động vào cậu chủ Tư Đồ thì chắc sẽ chết thôi?


Tiếc thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK