Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Lâm run rẩy lui về sau, bất giác lấy tay che mặt: “Mày đừng tới đây…”

“Tôi cảm thấy cậu Lam vẫn nên ngoan ngoãn, đừng lùi trốn thì hơn. Anh cho tôi tát vài cái coi như xong, nếu không tôi không thỏa mãn thì sẽ nảy ra ý khác đấy, có khi sẽ không rời đi đâu”, Tô Minh lạnh lùng nói.

Anh đang công khai uy hiếp.

“Lam Lâm, đứng yên đấy, không được động đậy!”, Lam Lại cắn răng nghiến lợi nói, xem ra lời uy hiếp của anh đã có tác dụng.

Chỉ cần có thể khiến Tô Minh sớm rời đi thì đừng nói cho con ông ta vài cú tát, đánh gãy chân luôn cũng được.

“Bố…”, Lam Lâm ngây ra, hắn ta là cậu chủ nhà họ Lam mà!

Làm gì có ai dám tát hắn ta như vậy?

Càng đừng nói là ngoan ngoãn đứng im chịu đòn.

“Im miệng”, Lam Lại hằn học trừng mắt, quát con trai mình.

Lam Lâm không dám phản kháng, cũng không dám lùi về sau nữa.

Nhất thời tất cả người nhà họ Lam như ngừng thở, khó có thể hình dung được cảm giác bị sỉ nhục trong lòng chúng lúc này.

“Em họ yêu quý của tôi, cô cảm thấy mắt nhìn đàn ông của tôi có tệ không?”, Lam Tuyết bình thản nói.

“…”, Lam Nhiễm mặt lại trắng bệch, không thốt lên lời.

“Bỏ tay ra”, ngay sau đó, Tô Minh đứng đối diện với Lam Lâm, nói.

Lam Lâm run rẩy bỏ tay xuống, lộ ra khuôn mặt của mình với Tô Minh.

“Bốp…”, Tô Minh đột nhiên vung tay.

Cú đánh rất vang.

Chói tai như tiếng pháo.

Chịu một cú tát, cả người Lam Lâm lảo đảo, suýt nữa thì lăn quay ra đất, khuôn mặt cùng tai đều chảy máu, mặt hắn ta co rúm lại, xương gò má dường như đã gãy rồi.

Quá tàn nhẫn.

Cú tát đấy nhìn thôi đã thấy đau thấu tim gan.

“Bốp…”, Lam Lâm còn chưa kêu lên đau đớn đã bị tát thêm một cú nữa.

Lần này, hắn ta bị đánh cho ngã ra đất, đau đến mức hôn mê, máu tươi chảy ra, nửa bên mặt hắn ta sưng phù lên.

Cách đó không xa, Công Tôn Thần trông mà khóe miệng co giật, nói không sợ thì là giả. Hắn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình giả vờ ngoan ngoãn, nếu không… kết cục sẽ như trước mắt đây.

“Đúng là yếu thật đấy”, Tô Minh cảm thấy vô vị, quay người nhìn Lam Lại: “Lam gia chủ, tôi rất hài lòng về chuyến thăm hôm nay, nếu có cơ hội thì tôi sẽ lại đến. Tạm biệt”.

Lại còn đến nữa? Lam Lại hơi lảo đảo.

Tô Minh mang theo Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn rời khỏi nhà họ Lam.

Sau khi ra khỏi biệt thự.

Đột nhiên, bầu không khí trở nên lúng túng.

Trước hết, quan hệ của Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn không phải là quá tốt.

Lý do rất đơn giản, hai người là hai viên minh châu của Đế Thành, thân phận, ngoại hình đều tương đương, mấy năm nay bọn họ đều bị đem ra so sánh với nhau, hai người không khỏi đều âm thầm so đo, cạnh tranh.

Còn bây giờ thì sao? Sáng nay, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đã hôn nhau trong động, xác định tình cảm rồi.

Mà Lam Tuyết thì càng không cần nói. Ba năm trước, tối hôm đó, Lam Tuyết đã trao lần đầu tiên cho Tô Minh, cô đã là người phụ nữ của anh rồi.

“Tuyết Nhi, anh muốn hủy diệt nhà họ Lam, em sẽ giúp anh chứ?”, Tô Minh phá vỡ sự im lặng.

“Tất nhiên rồi”, Lam Tuyết gật đầu. Hiện tại, cô còn hận nhà họ Lam hơn cả Tô Minh.

“Vậy thì quá tốt rồi. Nhà họ Lam đã mất tất cả những người thuộc cảnh giới tông sư, thực lực võ đạo giảm mạnh. Tuyết Nhi, em là cô cả nhà họ Lam nên rất hiểu bọn họ, có em giúp đỡ, chúng ta đối phó với nhà họ Lam sẽ càng thêm dễ dàng”, Diệp Mộ Cẩn vui vẻ nói.

“Mộ Cẩn, em nói đúng”, Lam Tuyết đột nhiên cười tươi như hoa.

Hai người đều gọi đối phương là “em”.

Rõ ràng là đang ngầm đấu với nhau.

Tô Minh bó tay.

Quả nhiên phụ nữ có xinh đẹp, giống nữ thần đến đâu thì cũng có lúc như người phàm thôi.

Ba người ngồi lên chiếc Mercedes Benz Maybach s680 trở về viện võ đạo nhà họ Diệp.

“Tuyết Nhi, chị đã sắp xếp chỗ ở cho em rồi”, đến sảnh chính, Diệp Mộ Cẩn vui vẻ định chọn chỗ ở cho Lam Tuyết.

Nhưng Lam Tuyết lại nói: “Chị ở cùng Tô Minh trong giáo tôn các là được rồi, chỗ đó rất rộng”.

Trên đường, Lam Tuyết đã biết Tô Minh đang là giáo tôn tại viện võ đạo nhà họ Diệp rồi.

“Vậy sao được?”, Diệp Mộ Cẩn lập tức không đồng ý, đùa nhau chắc?

“Sao lại không được? Chị là người phụ nữ của Tô Minh từ ba năm trước rồi, ở cùng nhau thì làm sao?”, khí thế của Lam Tuyết không hề thua kém, hoàn toàn không vì nơi này là địa bàn của Diệp Mộ Cẩn mà e dè.

Mặc dù hiện tại cô đã là người không có nơi để về, cũng không phải là cô cả nhà họ Lam nữa.

Nhưng cô là người dám yêu dám hận.

Tô Minh chết đi sống lại, bất chấp tất cả tìm đến, trái tim Lam Tuyết đã bị anh làm cảm động rồi.

Nếu đã hạ quyết tâm thì cô sẽ không e ngại nữa, đó không phải là cô.

“Giáo tôn thì phải có uy nghiêm, ở cùng với phụ nữ thì còn ra thể thống gì? Các học viên sẽ nghĩ thế nào?”, Diệp Mộ Cẩn không đồng ý, bật lại.

Lam Tuyết còn định nói gì đó thì Tô Minh đã ngắt lời: “Đừng nói nữa, hôm nay anh còn phải đến võ đường dạy học, phối thuốc cho mấy trăm người, thời gian gấp lắm rồi”.

Anh không có thời gian ngồi nhìn Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn ghen tuông, tranh đấu với nhau. Mặc dù nhìn hai vị mỹ nhân của Đế Thành vì mình mà nổi cơn ghen, khiến anh thầm cảm thấy vui vẻ nhưng cũng phải xem đây là lúc nào.

“Chúng ta nói chuyện riêng với nhau…”, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn nhìn nhau. Cuối cùng, Diệp Mộ Cẩn nói.

“Được”, Lam Tuyết gật đầu.

Hai người đi đến tầng 2 của giáo tôn các, đóng cửa phòng lại, nói chuyện riêng.

“Hẳn sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?”, Tô Minh lẩm bẩm.

Nếu thật sự động tay động chân thì một trăm Lam Tuyết cũng không phải đối thủ của Diệp Mộ Cẩn, bởi Lam Tuyết không phải tu giả võ đạo, mà Diệp Mộ Cẩn lại là cảnh giới tông sư sơ kỳ.

“Hẳn là không đâu”, Tô Minh không nghĩ nữa mà đi vào phòng thuốc.

Hôm qua, anh đã để tất cả dược liệu mà Chu Khánh Di đưa đến vào phòng này.

Điều chế thuốc mỡ khá là đễ, chủ yếu là quá trình nấu thuốc có hơi phiền phức nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng canh chừng.

Tô Minh mất 20 phút lấy mấy cái nồi ra, sau đó phân loại dược liệu bỏ vào rồi nhóm lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK