Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trấn sát!”, một giây sau, hơn một nghìn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu đồng thời hét lên, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trong ánh mắt toàn là kích động và tự hào, cơ thể khẽ run, yết hầu rung động, mang vẻ sắc bén, cầu tiến và quyết tâm tử chiến mà chỉ Kiếm tu mới có.

Tô Minh hơi ngạc nhiên.

Tầng lớp có cương vị cao của Phiêu Diểu Tông chẳng ra làm sao.

Nhưng đệ tử thì lại rất khá.

Cùng lúc đó.

“Vù…”, một lưỡi kiếm khổng lồ đang chém về phía Tô Minh.

Như thể hình phạt của trời cao.

Quá mức kinh khủng.

Khí thế như núi Thái Sơn áp đảo.

Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh vô cùng…

Nó khoá chặt lấy Tô Minh.

“Tiểu tạp chủng, nếu sau chiêu kiếm này mà cậu còn có thể sống sót, lão phu phải gọi cậu bằng bố cũng được”, ông Châu gằn từng chữ đầy vẻ tự tin.

Nhìn tình hình, mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ kia đã gần chạm đến đỉnh đầu của Tô Minh, vào giây phút thanh kiếm kia sắp sửa chém Tô Minh tan thành mây khói thì đột nhiên…

Kỳ tích!

Một kỳ tích mà có chết cũng không thể tin được đã xảy ra…

Tô Minh đột nhiên biến mất trong không trung.

“Sao có thể như vậy?!”, ông Châu suýt chút nữa ngã nhoài ra đất.

Mặt cắt không còn hột máu.

Dùng sức lắc đầu.

Không dám tin.

Thậm chí, bởi vì chịu đả kích quá lớn khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, khoé miệng rỉ ra một vệt máu.

Hai người Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cũng ngây ra như phỗng, hai tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài, bọn họ cũng không thể tin nổi, như thể đã gặp phải ma. Tô Minh có thể tránh được?! Đùa kiểu gì vậy???

Uy lực tấn công của võ đạo càng mạnh thì lực khoá càng mạnh.

Hàng ngàn đệ tử của Phiêu Diểu Tông đồng tâm hiệp lực bày ra Chân Linh Kiếm trận để hình thành nên lưỡi kiếm khổng lồ kia, uy lực tấn công của nó nói không chừng còn có thể cao hơn cả cảnh giới Tôn giả, vượt qua cảnh giới Tôn giả mà đạt đến cảnh giới Đoạt mệnh.

Loại tấn công ở mức độ này, như đám người ông Châu, Nam Cung Cù, Hồng Đông Lập mà nói, cho dù thực lực có mạnh gấp mười lần nữa thì cũng không thể tránh thoát được, chỉ có thể lựa chọn đối đầu hoặc là đợi chết, chứ đừng nói đến biến mất hoặc trốn tránh.

Mà Tô Minh…

“Tuyết đối không thể!!!”, ông Châu tức đến mức hơi thở loạn nhịp, gân cổ gào thét điên loạn, đôi tròng mắt già nua đã chuyển sang màu đỏ tía, ông ta như một con nghiện đỏ đen trong sòng bạc, bị thua đến phát điên.

“Ầm…”.

Mà giờ phút này, lưỡi kiếm khổng lồ kia đã chém thẳng xuống thân núi của ngọn Phiêu Diểu Sơn.

Bỗng nhiên, cả ngọn Phiêu Diểu Sơn đều rung lắc.

Như thể đang xảy ra một trận động đất mạnh.

Rất nhiều sỏi đá đã hoá thành tro bụi.

Một rãnh nứt rộng chừng gần bốn mét, sâu không thấy đáy.

Khó mà hình dung được sự ngang tàng của chiêu kiếm này.

Đáng tiếc, lại chẳng đánh trúng mục tiêu.

“Nếu như bị một kiếm này đánh trúng thì dù không chết cũng phải bị thương nặng”, Tô Minh lẩm nhẩm nói thầm, cảm thấy hơi may mắn vì mình đã lĩnh ngộ ra được Quy luật không gian.

Chính vì lĩnh ngộ ra được Quy luật không gian nên vừa rồi anh mới có thể chém đứt được sự giam cầm của lưỡi kiếm khổng lồ mà tránh thoát ra.

Đòn tấn công có sức mạnh khoá chặt đối phương đến đâu, nói cho cùng vẫn chỉ là sự giam cầm trong một không gian, mà nếu như anh đã lĩnh ngộ được Quy luật không gian, thì việc giam cầm trong không gian đối với anh mà nói đã mất đi tính hiệu lực.

Chỉ vậy mà thôi.

“Phập phập phập…”.

Cùng lúc đó, sự việc bất ngờ xảy ra, một đám người trong số hàng ngàn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt bỗng bị vạch một đường máu mảnh trên cổ, máu tươi tuôn trào nhức mắt, cổ họng đã bị cắt đứt, nằm chết trên mặt đất.

Đến tận lúc chết cũng không biết được vì sao mà mình chết.

Không có ai nhìn thấy được bóng của Tô Minh.

Tô Minh giống như linh hồn của tử thần, cầm lưỡi liềm dạo chơi trong số đám đệ tử này, lặng yên đi gặt mạng sống của bọn họ.

Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi đã có mấy chục đệ tử mất mạng.

“Đáng chết!!! Là… là cậu ta, mau tập trung vào một chỗ!”, ông Châu gào lên kinh hoàng, ông ta đương nhiên kinh hoàng, bởi vì giờ phút này ông ta rõ ràng biết Tô Minh đang ra tay giết chết đệ tử của Phiêu Diểu Tông, nhưng lại không thể bắt được cái bóng của anh.

Tốc độ gì vậy?

Dịch chuyển tức thời sao?

Cả người ông Châu lạnh ngắt, nỗi sợ hãi khiến ông ta run lên bần bật.

Phiêu Diểu Tông hơn ngàn đệ tử vội vàng dịch chuyển bước chân, muốn tập trung về một chỗ, nhưng đáng tiếc…

Vô dụng.

Tốc độ tập trung của bọn họ không nhanh bằng tốc độ ra tay của Tô Minh.

Tô Minh vẫn đang tiếp tục lấy mạng của những người khác, dùng tốc độ giới hạn là một nhịp thở lấy đi mấy chục mạng người.

Sau mấy nhịp thở…

“A a a…”.

Tinh thần của đám đệ tử này gần như đã sụp đổ.

“Tôi đầu hàng!!!”.

“Không liên quan đến tôi”.

“Sau này tôi sẽ không bao giờ là đệ tử của Phiêu Diểu Tông nữa.

“Cứu tôi với! Tôi muốn được sống tiếp!”



Cái chết không dự đoán được mới là điều khủng khiếp nhất.

Đám đệ tử của Phiêu Diểu Tông này, nói thực lòng là rất ưu tú, tâm cảnh cũng rất tốt nhưng mà biết làm sao được, Tô Minh quá là yêu nghiệt.

Ai cũng không biết một giây sau cái chết sẽ rơi vào người nào, một giây trước có người còn đang đứng bên cạnh mình mà chỉ một giây sau đã bị cắt đứt cuống họng, máu tươi tuôn ra xối xả, sự đả kích bởi cách chết như thế này khiến người ta khó mà chịu nổi.

Hơn 800 đệ tử Phiêu Diểu Tông còn lại bắt đầu tản ra, như phát điên lao thẳng xuống núi, bọn họ vừa chạy vừa bò, hận bản thân không mọc đủ bốn cái chân để chạy cho nhanh.

“Cầu xin tôi giết chết ông? Lão tạp chủng, tôi rất vui lòng giúp đỡ người khác”, bóng người Tô Minh dừng lại, xuất hiện ngay phía trước mặt ông Châu không xa.

“Tô Minh, hoà giải được không? Tôi có thể giao hết nguồn tài nguyên võ đạo đã tích luỹ mấy trăm năm của Phiêu Diểu Tông cho cậu”, ông Châu cất tiếng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh đầy khủng hoảng lẫn oán độc, nhưng phần nhiều là cầu khẩn.

Ông ta không biết chuyện đã xảy ra bên trong tháp Bát Môn Quang, nhưng sự thực chính là, Tô Minh ở bên trong tháp Bát Môn Quang không đến một ngày thời gian mà thực lực đã mạnh hơn rất nhiều lần!

Bây giờ ông ta không phải là đối thủ của Tô Minh, thậm chí gần như không cùng một đẳng cấp.

“Tôi giết ông, nguồn tài nguyên võ đạo mà Phiêu Diểu Tông tích luỹ vẫn sẽ là của tôi”, Tô Minh hờ hững nói.

“…”, ông Châu im bặt, nắm tay siết chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK