Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không ai biết rằng, Tô Minh sớm đã không còn ở Tây Lâm sát trận, hơn nữa ngay cả mặt đất nơi được Tây Lâm sát trận bao phủ cũng đều sạch bóng, không hề có bóng dáng của Tô Minh.

Giờ phút này, anh đang ở ở dưới lòng đất sâu hàng ngàn mét.

Trên cánh đồng màu máu kỳ lạ đó.

“Đáng chết!”, trên thực tế vết thương của Tô Minh đã hồi phục rồi, anh hung ác chửi bới một tiếng.

Anh đã đi vòng bốn phía, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Xung quanh chỉ là một khoảnh đất hình vuông rộng khoảng 50 mét vuông.

Nhưng ở bốn vị trí phía trước, phía sau, bên trái và bên phải của bản thân lại là bốn cánh cửa đá xem chừng vô cùng nặng nề và cổ kính.

Có vẻ như đẩy mở cánh cửa đá, có thể đi vào bốn hướng.

Đương nhiên, lúc này tinh lực của anh đều không đặt tại bốn cánh cửa đá đó.

Anh chỉ muốn đứng dậy.

Nhưng làm thế nào cũng không đứng lên nổi.

Tô Minh tự nhận sức mạnh của mình cũng rất lớn, nhất là vào lúc này, cho dù điên cuồng mà dốc toàn lực, ngay cả kho tàng huyết mạch cũng đã điều động.

Nhưng vẫn không đứng dậy được.

Không nhúc nhích chút nào.

Bởi nền đất màu máu dưới người anh giống như một từ trường khủng bố mạnh tới mức không cách nào hình dung, ẩn chứa lực hấp dẫn hoặc trọng lực không thể tưởng tượng nổi.

“…”, anh tiếp tục dùng sức một hồi, đến nỗi lỗ chân lông toàn thân đều đã rỉ ra máu, cũng bởi vì dùng sức quá mức mà bắt đầu nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, anh cũng phát hiện ra một việc khiến người khác phải khiếp sợ- bãi đất màu máu mà bản thân đang ở thực sự được ghép lại bằng từng chiếc từng chiếc quan tài, tổng cộng có 49 chiếc.

Từng mặt của những chiếc quan tài này đều đỏ màu máu.

Nếu nhìn kỹ, có vẻ như trên bề mặt mỗi chiếc quan tài đều có những dòng chữ khó hiểu và vô cùng mờ nhạt mơ hồ.

Ngoài ra chính là xương cốt, mọi ngóc ngách của nơi đây đều chất đống từng chồng xương trắng.

Quá nhiều quá nhiều xương trắng.

Thật đáng sợ.

Chỉ là những xương cốt này có thể đã để quá lâu nên đều đã có chút cảm giác bị phong hóa.

“Những mảnh xương này đều là của người đã chết ở đây”, vẻ mặt Tô Minh có chút khó coi.

Về phần những người này đã chết như thế nào, anh không cần nghĩ cũng biết, là bị lực hấp dẫn đáng sợ kinh người này hút chặt, không thể động đậy, sau đó chết đói hoặc bị giam cầm cho đến chết.

“Mình càng dùng lực tránh thoát, dường như lực hút và sức kéo mà chiếc quan tài này tác động ngược lại càng lớn hơn”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, đây là kết luận mà anh đúc kết được sau khi tiêu phí hai tiếng đồng hồ vận dụng sức lực toàn thân để trốn thoát.

"Nơi này thật kỳ quái”.

Đột nhiên.

Tia sáng trong mắt Tô Minh tăng vọt!!!

Trước đó, anh vẫn luôn dốc toàn lực muốn tránh thoát và vùng dậy, chưa từng bình tĩnh lại, bởi vậy đã bỏ sót một số điều nhỏ nhặt.

Lúc này, an tĩnh lại, dường như… dường như...

Kho tàng huyết mạch đang xuôi chảy dường như đang nhấp nhô những gợn sóng hưng phấn.

Đúng.

Sự phấn khích này giống như một đứa trẻ đã đói đến cồn cào bỗng nhiên nhìn thấy bình sữa.

Chỉ là một gợn nhỏ.

Rất yếu ớt mỏng manh như đang phảng phất trong tiềm thức.

Tô Minh cẩn thận cảm nhận.

Một lúc lâu sau.

“Đúng là chuyển động của kho tàng huyết mạch, không phải ảo giác”, Tô Minh có chút miệng đắng lưỡi khô, vui mừng, kích động, khó hiểu, mong đợi, lẫn lộn quá nhiều cảm xúc: “Ông trời không tuyệt đường mình!!! Có kho tàng huyết mạch, mọi thứ đều có thể! Có lẽ khi tìm được lý do tại sao kho tàng huyết mạch có chút kích động, mình liền có thể cử động!”, nghiên cứu của Tô Minh đối với kho tàng huyết chưa nhiều, cho đến hôm nay mới có thể hiểu được một góc nhỏ trong một góc của tảng băng.

Lúc này muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân kho tàng huyết mạch kích động, rõ ràng là một điều rất khó.

“Nhỏ máu, kho tàng huyết mạch ẩn giấu trong máu tươi của mình, nhỏ một giọt máu xuống cỗ quan tài phía dười này có lẽ liền biết được tất cả”, Tô Minh nghĩ tới nghĩ lui mới tìm được một cách đáng tin cậy.

Anh nhấc tay, cắn vào ngón tay mình.

Một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng tụ lại rồi nhỏ xuống.

Sau đó anh liền gắt gao nhìn chằm chằm vào giọt máu tươi rơi trên quan tài kia, không dám thả lỏng giây phút nào.

Lúc đầu không có phát hiện gì, nhưng nhìn chăm chú một hồi, anh không khỏi dụi dụi mắt, có chút kinh ngạc ...

"Giọt máu của mình vừa rồi như lóe lên một tia sáng”.

“Giống như, giọt máu này nhiều hơn một phần phong vận”.

“Ài!”, tiếp đó anh lại phát hiện ra một sự thực nổi bật kỳ dị, so với những nơi khác, khu vực xung quanh nơi giọt máu rơi xuống đều trở nên ảm đạm hơn.

Thật đáng sợ.

Bởi những quan tài này không được làm từ gỗ mà là chất liệu kim loại.

Nó thuộc về một loại mà Tô Minh không biết, nhưng có thể chắc chắn rằng đó là một vật liệu kim loại cứng rắn vượt ngoài sức tưởng tượng.

Tạm thời gọi là huyết đồng.

“Máu tươi của mình, không, là kho tàng huyết mạch có thể hấp thụ năng lượng”, nhịp tim của Tô Minh bắt đầu điên cuồng gia tăng!!!

Kho tàng huyết mạch khủng bố như vậy sao?

Lại có thuộc tính cắn nuốt năng lượng?

Tại sao trước đây bản thân lại không phát hiện ra sự việc này?

“Xem ra, kho tàng huyết mạch có thể thôn tính năng lượng của ngoại vật, nhưng năng lượng ngoại vật này phải là năng lượng cấp cao, trước đó mình chưa từng gặp phải năng lượng cấp cao bao giờ”, Tô Minh đoán được bảy tám phần.

“Những cỗ quan tài huyết đồng này có lẽ đều là của quý, là báu vật không thể tưởng tượng nổi. Chúng chứa đựng năng lượng cấp cao đáng sợ ngoài tầm hiểu biết hiện tại của mình, bởi vậy, kho tàng huyết mạch mới có dấu hiệu kích động, sự phấn khích này đại diện cho khát vọng, nó khao khát muốn nuốt chửng những năng lượng cấp cao này”.

Không hề do dự.

Tô Minh lại đột nhiên cắn ngón tay, tạo thành một vết thương lớn, hơn nữa, anh cố ý điều chuyển chân khí xé rách vết thương, giữ cho vết thương nứt ra, không thể lập tức hồi phục lại.

Sau đó, anh đặt ngón tay của mình lên chiếc quan tài huyết đồng bên dưới.

Vừa đặt lên.

Trong phút chốc, anh cảm nhận được toàn bộ máu từ vết rách trên ngón tay và máu trong cơ đang liên kết với nhau, hình thành nên một kênh cắn nuốt năng lượng.

Một luồng năng lượng cuồn cuộn lớn mạnh đến mức anh không thể diễn tả bằng bất kỳ từ ngữ nào từ những chiếc quan tài huyết đồng bắt đầu bị chính kho hàng huyết mạch cắn xé.

Năng lượng dồi dào này cực kỳ tinh khiết, gần như thuần khiết, quả nhiên là sự tồn tại càng cao cấp hơn.

Với loại năng lượng khác biệt này cho dù chỉ là một giọt cũng có thể giúp bản thân đột phá, ba giọt có thể khiến bản thân tăng vọt tới tự phát nổ.

Nhưng kho tàng huyết mạch lại giống như một hố đen, nuốt chửng không ngừng.

Tô Minh cảm giác mình như đã nuốt cả Thái Bình Dương vào bụng, nhưng lại không cảm thấy khó chịu hay trướng căng.

Khi kho tàng huyết mạch của anh điên cuồng thôn tính thì bằng mắt thường cũng có thể thấy ánh sáng của những chiếc quan tài huyết đồng dưới đất đang dần mờ đi từng chút từng chút.

Mỗi một dòng phù văn cổ xưa và loang lổ nhiều màu trên những chiếc quan tài đều trở thành khe rãnh và kênh dẫn năng lượng đầu vào cho kho tàng huyết mạch.

Màu đỏ tươi trên quan tài huyết đồng càng ngày càng nhạt.

Không chỉ như vậy, lực hấp dẫn đáng sợ phát ra từ chiếc quan tài cũng đang dần yếu đi.

Cho đến 15 phút sau.

Nguồn sức mạnh khủng bố đã biến mất hoàn toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK