Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Thẩm Tịch nhếch lên nụ cười đắc ý. Tranh giành đủ kiểu thì cuối cùng nhân sâm ngàn năm lại rơi vào tay người của họ.

Một lát sau…

Tiêu Nhược Dư cầm nhân sâm ngàn năm đến chỗ Tô Minh trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người…

“Hy vọng anh nói được làm được, nếu không thì không xong đâu”, Tiêu Nhược Dư nén giọng nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Cô ta vì cái này mà từ chối hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch. Đây đúng là cái giá vô cùng lớn.

Nếu như Tô Minh lừa gạt và đùa giỡn cô ta thì cô ta sẽ phát điên mất.

“Chắc là gần đây cô Tiêu ở Đế Thành chứ? Mấy ngày nay tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình”, Tô Minh thản nhiên nói với vẻ tự tin.

“Được!”, Tiêu Nhược Dư gật đầu. Còn về những thứ như 50 tỷ, bản đồ trận pháp hay gì gì đó thì cô ta không nhắc đến và cũng không cần nữa.

Từ tận đáy lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ là xóa đi vết sẹo trên mặt, xóa bỏ kiếm khí trong kinh mạch ở cơ thể để lấy lại thực lực ban đầu.

Tô Minh cho cô ta hy vọng, như kiểu trong bóng tối thấy được chút ánh sáng le lói.

“Thưa các vị! Buổi đấu giá đã kết thúc, mọi người có thể ra về rồi”, Tiêu Nhược Dư đứng lên, nói.

“Chết tiệt!”, Công Tôn Thần hung hăng mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi, nói.

“Công Tôn Thần! Cuối cùng thì vẫn là người đàn ông của tôi lấy được nhân sâm. Có một số người trước đó đắc ý, ha ha…”, Diệp Mộ Cẩn cũng hay để bụng, vì vậy trước đó bị Công Tôn Thần chế giễu nên bây giờ cô ta phải tìm cách chơi lại!

“…”, Công Tôn Thần suýt nữa tức phụt máu, hắn cảm giác mình tức đến nỗi khí huyết cũng khó lưu thông.

“Ha ha! Cậu chủ đừng quá tức giận! Lấy được nhân sâm thì đã làm sao? Thằng nhóc này có sống được qua đêm nay hay không mới là vấn đề”, Công Tôn Lưu thấp giọng cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu chủ Thẩm ở Ma Thành trước đó có nói là sau khi buổi đấu giá kết thúc thì sẽ lấy mạng của hắn mà”.

Toàn thân Công Tôn Thần run rẩy nhưng cũng gượng cười với vẻ tàn nhẫn!

Đúng thế!

Suýt thì quên mất điều này!

Công Tôn Thần nhìn Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh với ánh mắt giễu cợt. Hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ ngồi đợi xem kịch hay.

Đâu chỉ có mỗi Công Tôn Thần nghĩ như vậy? Ngay cả đám Ngụy Thường, Cơ Khâm cũng đều có suy nghĩ này.

Lúc này từng ánh mắt nhìn về phía Tô Minh và Thẩm Tịch, không khí vô cùng khác thường.

“Anh Tô! Tôi đợi anh ở cổng”, Thẩm Tịch lên tiếng nói. Nói xong, hắn dẫn Thẩm Hạc đi ra bên ngoài.

Tô Minh mặt không biến sắc, còn Lạc Thu Thuỷ thì hai mắt đỏ ửng, nói: “Hay là… Hay là cậu đừng rời khỏi buổi đấu giá này. Nếu như Thẩm Tịch đã không dám ra tay trong đây thì chỉ cần cậu cứ ở trong này là được. Hắn không thể cứ đợi mãi ở cổng chứ?”

Đừng thấy Lạc Thu Thuỷ thường ngày ngây thơ nhưng khi nói câu này thì cũng rất có lý.

Ngay cả Lạc Phong cũng liếc nhìn em mình một cái, hình như em gái mình thông minh lên rồi đó!

“Cậu nói gì vậy?”, Tô Minh xoa đầu Lạc Thu Thuỷ, nói: “Lạc mập à! Tôi nhớ là hồi đại học cậu đâu có tính cách như hiện giờ. Lúc đó cậu không sợ trời không sợ đất mà”.

Nói xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng đi ra bên ngoài. Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ cũng vội đi theo.

Những người khác cũng chớp chớp mắt rồi đi theo. Lúc này, trong phòng đấu giá lập tức trống không.

“Dì Cầm! Đợi lát nữa nếu như Tô Minh gặp nguy hiểm thì nhờ dì ra tay nha”, Tiêu Nhược Dư nói, dường như đang nói chuyện với không khí. Nhưng lời nói vừa dứt thì một bóng hình bất ngờ chui ra từ không khí với năng lực che giấu đáng sợ.

Hơn nữa, người phụ nữ trung niên xuất hiện đột ngột này đang ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.

“Tất nhiên rồi!”, người phụ nữ trung niên gật đầu, nói: “Nhưng trước đó dì Cầm sẽ không ra tay đâu, để xem thực lực của cậu nhóc đó thế nào đã?”

Tiêu Nhược Dư liền gật đầu đồng ý.

Lúc này, ở bên ngoài nơi đấu giá…

Thẩm Tịch và Thẩm Hạc đã đứng đợi ở đó.

“Nếu thằng khốn đó không dám ra ngoài thì phải làm sao?”, Thẩm Tịch hỏi.

“Chắc không đâu! Huống hồ, hắn trốn được một lúc chứ có trốn được cả đời đâu…”, Thẩm Hạc cười nói, trong lúc nói thì ánh mắt ông ta sáng lên, nói: “Hắn đến rồi!”

Quả nhiên, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn từ trong phòng đấu giá đi ra. Phía sau còn có rất nhiều các cậu chủ và cô chủ của các gia tộc lớn, tất cả mọi người đều ra hóng.

“Anh Tô quả là có dũng khí! Khâm phục thật!”, Thẩm Tịch cười, nói.

“Bắt đầu đi! Đừng nhiều lời nữa”, Tô Minh nhếch mày, nói.

“Chàng trai! Tôi tên là Thẩm Hạc”, Thẩm Hạc đứng ra, nói.

“Thẩm Tịch! Anh thật là quá đáng! Không ngờ lại bảo Thẩm Hạc ra tay?”, Lạc Thu Thuỷ trừng mắt quát: “Đúng là vô liêm sỉ! Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Tại sao không tự mình ra tay?”

Thẩm Hạc rất có danh tiếng ở Ma Thành.

Ông ta là người đức cao vọng trọng, căn bản không mấy khi ra tay, đứng ở cấp bậc ‘kim tự tháp’ của võ đạo Ma Thành.

Lạc Thu Thuỷ cứ tưởng rằng Thẩm Tịch nói sau kết thúc buổi đấu giá thì sẽ lấy mạng của Tô Minh là tự hắn ra tay cơ.

Ai ngờ…

Đúng là lấy lớn bắt nạt bé.

Đúng là quá đáng!

“Đúng là hiểm độc! Em à, em đừng nói lung tung nữa! Thẩm Tịch độc ác thế nào em cũng nhìn thấy rồi còn gì, đừng chọc giận hắn, nếu không thì ngày nào đó nhà họ Lạc chúng ta cũng bị diệt đó”, Lạc Phong có chút sợ hãi, thấp giọng khuyên em gái mình mà như kiểu đang cầu xin.

Thẩm Tịch bảo Thẩm Hạc ra tay đối phó với Tô Minh đúng là khiến anh ta nghe thấy mà khiếp sợ, trong đầu anh ta chỉ có một chữ ‘độc’.

Trên thực tế thì đâu chỉ có Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ? Rất nhiều người ở đây khi nghe thấy hai chữ ‘Thẩm Hạc’ thì sắc mặt cũng biến đổi. Họ nhìn ông ta mà không chớp mắt.

Trong giới thế tục ở Hoa Hạ có lưu truyền một danh sách. Những người bình thường không nhìn thấy cái danh sách này nhưng con cháu trong các gia tộc đẳng cấp đều nhìn thấy rồi.

Trên danh sách này liệt kê ra những người mà cả giới thế tục của Hoa Hạ không thể dây vào.

Đám con cháu của các gia tộc lớn vì thân phận địa vị cao, bối cảnh lớn, hống hách quen rồi. Những gia tộc này chỉ sợ con cháu mình bất cẩn hống hách quá mức, dây vào những người không nên dây, vì vậy nội bộ mới cho ra danh sách này.

Trên danh sách đó có Vương Đạo Khánh- chủ nhân của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia.

Cũng có cả Thẩm Hạc!

Hơn nữa, xếp hạng của Thẩm Hạc còn cao hơn Vương Đạo Khánh nhiều, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của ông ta thế nào.

Ông lão với dáng vẻ bình thường, luôn đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc? Chẳng trách Thẩm Tịch lại hống hách nói hôm nay muốn Tô Minh phải chết!

“What! Ông Lưu! Thẩm Hạc kìa? Thằng ranh nhà họ Tô chết chắc rồi…”, Công Tôn Thần đứng ở đó không xa, nói với vẻ kích động.

Công Tôn Lưu gật đầu, ông ta cũng cảm thấy vậy.

“Ông ta chính là Thẩm Hạc sao? Chẳng trách trước đó tôi lại cảm thấy ông lão này nguy hiểm vậy?”, Cơ Khâm đứng trong đám đông lẩm bẩm: “Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm công nhận mạnh thật, nhưng đây cũng là chuyện tốt”.

“Thẩm Tịch! Bảo Thẩm Hạc nhúng tay vào chuyện này ư? Anh đang ép nhà họ Diệp điều động cường giả đến đúng không?”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi. Trước đó cô ta không thể ngờ ông lão đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc.

“Tùy thôi!”, Thẩm Tịch chỉ thốt ra hai chữ. Nói về sức mạnh võ đạo thì kể cả nhà họ Diệp ở Đế Thành có điều động tất cả tu giả võ đạo đến cũng vô ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK