Tây Lâm.
Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn còn có tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp đều đã đến nơi.
Tây Lâm là một khu rừng rậm rạp nằm dưới chân một ngọn núi ở khu vực ngoại ô của Đế Thành, thời cổ đại chính là khu rừng săn bắn riêng của hoàng gia.
Tây Lâm có một khu đất trống rất rộng, phải rộng gấp bốn năm lần sân bóng đá, đã được vây lại và đặt tên là sân Tây Lâm.
Lúc này.
Trên sân Tây Lâm đã đông nghịt toàn người.
Cuộc thi đấu giao lưu giữa tám đại gia tộc của Đế Thành mỗi năm đều thu hút một lượng lớn người đến xem, đương nhiên, thân phận của những người đến xem này đều không hề đơn giản, bọn họ hầu như là người trong tộc của các gia tộc lớn nhỏ ở Đế Thành, thậm chí còn đến từ các gia tộc trên cả đất nước Hoa Hạ.
Nguyên nhân lớn nhất khiến đám người này đến đây là vì muốn tìm hiểu sự thay đổi vị trí trong bảng xếp hạng của tám đại gia tộc tại Đế Thành mỗi năm, sau đó căn cứ theo vị trí mới mà xác định kế hoạch phát triển của các gia tộc này trong năm tiếp theo.
Năm nay số người đến đây xem thi đấu đặc biệt nhiều hơn, vì dù gì năm nay cũng quá khác so với mọi năm, năm nay đã có sự xuất hiện của Tô Minh, một người được xưng tụng như Chiến thần, hơn nữa, tám đại gia tộc hiện giờ chỉ còn lại có bảy.
Có lẽ, cuộc thi đấu giao lưu năm nay sẽ có một bước tiến nhảy vọt, khác hẳn so với mọi năm.
Khi nhóm người Tô Minh đến nơi thì có hàng trăm hàng ngàn ánh mắt tập trung về phía bọn họ.
Mọi năm, những ánh mắt này, tiêu điểm của mọi người, nhận được sự quan tâm nhiều nhất của mọi người luôn thuộc về nhà họ Cơ.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tỏ ra rất kín đáo, đi ở phía sau, bởi vì hôm nay là ngày của đám học viên thể hiện.
Nhưng đáng tiếc, cho dù Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn có kín đáo hơn nữa cũng vô dụng, rất nhanh, bọn họ đã trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm của mọi người.
“Cậu Tô…”.
“Cô Diệp!”
“Chào cậu Tô!”
…
Tộc trưởng của sáu đại gia tộc gồm Công Tôn Hạ, Nguỵ Chấn Phong, Cơ Thương Hải, Hoàng Nhuận Dương, Phùng Chí Đằng, Dư Thủ Lâm dẫn theo người thừa kế của gia tộc mình đi đến, người nào người nấy thái độ rất cung kính.
Nhất là ba người Công Tôn Hạ, Nguỵ Chấn Phong và Cơ Thương Hải, thái độ này rất khác thường, cung kính một cách bất thường.
Hôm nay, ông cụ của nhà họ Diệp lại không đến tham dự, bởi vì tình hình sức khoẻ không cho phép, tất cả mọi người đều biết người chủ trì hiện tại của nhà họ Diệp chính là Diệp Mộ Cẩn, cô có mặt ở đây là đủ rồi.
Còn về gia chủ của nhà họ Diệp là Diệp Thông Bình ngoài việc lần trước thay mặt đến cuộc họp giữa tám đại gia tộc ra thì thời gian còn lại chủ yếu ở bên ngoài trấn thủ công việc kinh doanh của nhà họ Diệp, dường như không hề có liên quan gì đến Đế Thành, trong cuộc thi giao lưu hôm nay cũng không có mặt.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Sau đó, Tô Minh nhìn về các học viên trong viện võ đạo của sáu đại gia tộc.
Sáu đại gia tộc này, mỗi một nhà đều chiếm một vị trí trên sân Tây Lâm.
Đều mặc võ phục khác màu nhau.
Trong đó, nổi trội nhất phải kể đến học viên của viện võ đạo nhà họ Cơ, võ phục màu đỏ như lửa, hơn 300 người, tất cả đều là Võ tu, đứng ở đầu có hẳn năm người đạt cảnh giới Tông sư, thực lực rất mạnh.
Nhà họ Cơ xem ra có thực lực mạnh nhất, điều này cũng không có gì ngoài ý muốn, trước giờ nhà họ Cơ vẫn luôn là gia tộc hạng nhất tuyệt đối trong tám đại gia tộc ở Đế Thành.
Cho dù là năm nay, Tô Minh có đứng về phía nhà họ Diệp cũng chỉ có mỗi mình Tô Minh mạnh, nhưng đám học viên của viện võ đạo so với Giáo tôn, ai mạnh ai yếu nhìn là biết rõ, cho nên tất cả
mọi người vẫn cho rằng nhà họ Cơ sẽ tiếp tục giữ được vị trí đứng đầu.
Mà ngoài nhà họ Cơ ra, năm viện võ đạo còn lại, Tô Minh liếc mắt nhìn qua cũng hơi bất ngờ, nhà họ Nguỵ vậy mà mạnh nhất!
Thông thường mà nói, nhà họ Nguỵ không thể so được với nhà họ Dư và nhà Công Tôn, nhưng thực tế lúc này lại là, hơn 300 học viên của nhà họ Nguỵ thì có đến tám phần đều là tu giả Võ đạo, cảnh giới Tông sư có bốn người.
“Giáo tôn của nhà họ Nguỵ rất giỏi à?”, Diệp Mộ Cẩn cũng nhìn ra được, không khỏi nhíu mày, học viên trong viện võ đạo của nhà họ Diệp mạnh lên như thể được thay da đổi thịt đó là nhờ có Tô Minh, vậy nguyên nhân khiến viện võ đạo nhà họ Nguỵ mạnh lên như vậy là gì?!
Không đúng logic.
Trừ khi nhà họ Nguỵ có Giáo tôn rất giỏi ra.
“Lần trước trong cuộc họp với tám đại gia tộc, Nguỵ Chấn Phong rất tự tin, chẳng lẽ là bởi vì Giáo tôn của nhà họ Nguỵ?”, Diệp Mộ Cẩn lầm bầm một mình, bất giác, đôi mắt đẹp quét một vòng xung quanh, muốn tìm được Giáo tôn của nhà họ Nguỵ nhưng lại không tìm được。
“Ha ha…”, Tô Minh chỉ mỉm cười, anh ngược lại đã đoán ra được vì sao, nhưng lại không nói, cũng tỏ vẻ không sao cả, dưới sự vượt trội về thực lực thì những âm mưu quỷ kế kia chẳng đáng là gì.
“Viện võ đạo của nhà họ Nguỵ mạnh như thế từ lúc nào vậy? Nhà họ Nguỵ lần này định dùng thủ đoạn vặt vãnh à, ha ha… lá gan cũng to lắm”, Dư Thủ Lâm thì thầm một câu.
Vốn dĩ, nhà họ Dư và nhà họ Nguỵ có mối quan hệ liên minh, hai nhà khá thân thiết với nhau, nhưng bây giờ thì đã xa cách nhiều rồi.
Nhất là sau khi Tô Minh càng ngày càng trở nên khủng khiếp, nhà họ Dư đã cắt đứt luôn đường đi lại với nhà họ Nguỵ.
“Những thủ đoạn tiểu nhân vặt vãnh này, thực cho là cậu Tô không nhìn ra được sao? Chẳng qua là, cậu Tô có tự tin tuyệt đối mà thôi?”, Dư Thủ Lâm từ xa nhìn Tô Minh, vẻ rất kính nể.
Trong lòng ông ta quả thực nghĩ không ra vì sao hôm nay Nguỵ Chấn Phong lại vẫn còn dám giở những thủ đoạn này hòng thắng được nhà họ Diệp trong cuộc thi đấu giao lưu này để làm gì?
Không nói đến việc nhà họ Nguỵ không thể thắng.
Cho dù có thắng thì đã sao?!!!
Có địch lại nổi với cậu Tô không? Một câu nói của cậu Tô đã đủ để nhà họ Nguỵ phải chết.
Phiêu Diểu Tông trên Huyền Linh Sơn còn bị cậu Tô diệt sạch, có cậu Tô đứng sau nhà họ Diệp thì trong giới thế tục này, nhà họ Diệp đã là vô địch rồi.
Nhà họ Nguỵ bây giờ không phải nên cầu xin tha mạng sao? Chẳng lẽ không phải nên trả bằng mọi giá để đi xây dựng mối quan hệ với nhà họ Diệp sao?
“Dù sao thì, nhà họ Dư ta cứ quân tử phòng thân là được”, Dư Thủ Lâm nghĩ không ra nên không nghĩ tiếp nữa.