Cho dù Diệp Mộ Cẩn đã chết, thế nhưng cơ thể cô ta không trở nên lạnh ngắt, mà ngược lại, còn nóng hơn, giống như cho một dòng nham thạch chảy trong cơ thể.
Tiêu Nhược Dư không hề cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ trên thi thể của Diệp Mộ Cẩn, bởi vì lúc này cô ta đang quá kích động, đâu còn tâm trạng nào để phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ như vậy?
Cô ta chỉ ghì chặt cõng cái xác của Diệp Cẩm trên vai.
Lúc này.
Tại phía đầu chính đông của núi chấn thủ chân giới, mười tu giả võ đạo của gia tộc Huyền Linh Sơn được chiêu mộ tới, đang cùng chán chường nhìn vào cửa động hư không...
Cũng giống như mọi khi.
Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng, bọn họ nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ bên ngoài cửa động.
Tiếp đó, tất cả bọn họ lần lượt quay sang nhìn nhau, ai nấy mặt trắng bệch run rẩy bàn tán:
“Là ảo giác sao?”
“Các anh cũng nghe thấy sao?”
“Hình như là giọng nữ giới”.
“Kỳ lạ thật, hình như là...là...là nói ‘ngọn lửa số phận đã bùng cháy, dòng máu yêu phượng thái hư đã được kích hoạt, Niết bàn trùng sinh tới rồi, tộc Phượng Hoàng ta được cứu rồi, được cứu rồi, được cứu rồi...”
“Đúng, tôi cũng nghe thấy thế, tôi còn tưởng đấy là ảo giác”.
...
“Đi, mau quay lại nhà họ Diệp!”, Chu Khánh Di hô lớn, tuy mắt vẫn còn ngấn nước, thế nhưng lúc này vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Cùng với tiếng hô vừa rồi của Chu Khánh Di, tất cả người nhà họ Diệp mau chóng dẫn theo ông cụ Diệp rời đi.
“Cô chủ, đây...”, Dì Cầm xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhược Dư, định nói gì đó, nhưng đã bị Tiêu Nhược Dư cắt ngang: “Tôi phải đưa Mộ Cẩn tới nhà họ Diệp, đi cùng cô ấy chặng cuối, yên tâm, tôi sẽ không cùng sống chết với nhà nhà họ Diệp đâu”.
Kết cục của nhà họ Diệp đã được định sẵn.
Cho dù có thêm Tiêu Nhược Dư cũng sẽ chẳng thể tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào.
Cô ta rất lý trí, tuy rất tốt với Diệp Mộ Cẩn, nhưng cũng không cần phải tới mức cùng sống chết với nhà họ Diệp, nói cho cùng, giữa cô ta và nhà họ Diệp cũng chẳng có quan hệ gì.
Huống hồ.
Cô ta còn có thù phải báo.
Cô ta không thể chết.
“Cô chủ hiểu được vậy thì tốt, vốn dĩ, cậu Tô, haizzz...”, Dì Cầm rất đỗi buồn bực, cả bà ta và cô chủ cùng đặt cược vào Tô Minh, nhưng nào ngờ Tô Minh...
Thật không can tâm mà!
“Trông hội trưởng có chút đau lòng, ha ha...không biết hội trưởng và Tô Minh đó rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Tôi có điều tra, vào ngày Minh Nhi chết, Minh Nhi có tới đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành, ừm, vừa hay, hôm đó Tô Minh cũng xuất hiện tại đấu giá Tứ Đỉnh”, đúng lúc này, một bóng người quỷ dị từ trong không trung bước ra, người này không ai khác chính là Phong Bất Hủ.
Tây Lâm Sát trận nổ ra, Tô Minh biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào, nói một cách chuẩn xác thì Tô Minh cũng đã chết mất xác trong trận đánh đó, cho nên ông ta đương nhiên có thể lộ mặt, vì đâu còn phải lo lắng gì?
“Đại cung phụng...”, sắc mặt Tiêu Nhược Dư chợt tái nhợt đi, sợ hãi nhìn về phía Phong Bất Hủ: “Ông chính là người đứng sau khởi động trận nhãn 64 của Tây Lâm Sát trận, bằng không, nhà họ Công Tôn cùng ba gia tộc giới thế tục khác, nào có thể gom đủ linh thạch?”
Đã sáng tỏ.
Mọi chuyện đã sáng tỏ.
“Ha ha...hội trưởng rất thông minh, nhưng đáng tiếc, cũng chính vì sự thông minh này mà tự hại mình đấy”, Phong Bất Hủ khẽ nói, sát ý hằn lên trong đôi mắt già nua nhìn chằm chằm về phía Tiêu Nhược Dư: “Hội trưởng, tôi nghĩ, cái chết của cháu tôi, đứa cháu không biết tranh giành với ai, người vẫn luôn si mê cô, chắc chắc cũng có liên quan tới cô”.
“Phong Bất Hủ, ông đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”, Dì Cầm hét lên: “Không liên quan gì tới cô chủ cả!”
“Tôi tin lời bà chắc?”, Phong Bất Hủ bật cười ha hả, bùng nộ sát ý: “Hội trưởng, tôi là người thù dai, nhất là thù của đứa cháu đích tôn này, mong hội trưởng bình yên”.
Nói rồi, Phong Bất Hủ liền rời đi.
Nếu có thể được, bây giờ ông ta muốn bắt và hành hạ người phụ nữ này tới chết, thế nhưng, ông ta không làm được.
Vì Dì Cầm - người gần tới trình độ cao nhất của cảnh giới Tôn giả quá mạnh, cho dù có thể giết chết được dì Cầm đi nữa, thì cũng phải trả giá đắt.
Chưa kể Tiêu Nhược Dư còn là con gái độc nhất của hội trưởng tiền nhiệm, nên không biết còn chiêu bài nào chưa được dùng tới hay không...
Cho nên, Phong Bất Hủ không vội vàng ra tay, mà lựa chọn rời đi.
Thứ ông ta có là thời gian, ông ta có thể từng bước từng bước đưa Tiêu Nhược Dư tới chỗ chết.
Cùng lúc đó.
“Bố, bây giờ thả người nhà họ Diệp đi? Tại sao không giết quách chúng đi ngay tại nơi đã diễn ra Tây Lâm Sát trận này, để chúng chết chung cùng Tô Minh chứ?”, nhìn người nhà họ Diệp vội vàng rút chạy, Cơ Khâm khẽ hỏi, nóng vội không giấu được ý định đồ sát của mình.
“Ha ha, cháu này, cháu vẫn còn non lắm”, Cơ Thương Hải không nói gì, thế nhưng Công Tôn Hạ lại vui vẻ cười khà khà nói: “Lúc này, tất cả người nhà họ Diệp đang ôm khí thể một lòng đánh trả vì cái chết của Tô Minh. Nếu ra tay lúc này, làm không tốt rất dễ gây ra tổn hại nhất định cho cả ba nhà chúng ta, vì nhà bọn chúng còn có người biết võ và cả đội cận vệ! Cứ để bọn chúng đi, hai ba tiếng nữa ra tay, khi đó nhuệ khí của người nhà họ Diệp không còn mà thay vào đó là sự sợ hãi, như vậy chúng ta sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn!”
Cơ Khâm nghe vậy khâm phục mà gật đầu.
Đúng là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của người đi trước bao giờ cũng dày dặn hơn cả.
“Khâm Nhi, yên tâm, chúng ta không ra tay, nhưng cũng sẽ không đi theo nhà họ Diệp, cho nên người nhà họ Diệp không thể chạy thoát được”, Cơ Thương Hải tỏ rõ sát khí khẽ nói.
“Đáng tiếc Diệp Mộ Cẩn chết rồi!”, Công Tôn Thần không can tâm nói: “Tại sao lại chết cơ chứ?”
Hắn rất mong Diệp Mộ Cẩn còn sống, để bắt cô ta về chơi đến chết mới thôi.
“Diệp Mộ Cẩn chết rồi, thì còn có Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn”, Cơ Khâm cười đểu nói.
“Đúng thế...”, Công Tôn Thần gật đầu, ánh mắt toát rõ ánh nhìn tà mị.
Tất cả người nhà họ Diệp quay về trang viên nhọ họ Diệp.