“Đúng là có chí khí nhưng tiếc là quá ngốc nghếch, quá tham lam”, Lữ Chân Tuân chau mày, nói.
Vẫn còn nợ mối ân tình sinh tử.
Thì vẫn chưa hiểu hết về nhân quả.
“Ông ơi! Nếu ông thật sự muốn trả mối ân tình đó thì dễ thôi. Ông có thể cử cháu đến Đế Thành ở giới thế tục rồi tìm Diệp Thành Bang đưa cho ông ta lọ Linh Tiên Hoàn là được rồi”, Lữ Thanh Thanh nói với vẻ mong đợi. Cô ta chưa từng đến giới thế tục nên vẫn muốn đến một chuyến để xem đám người ở đó sống thế nào?
“Tính sau đi!”, Lữ Chân Tuân có chút dao động. Cháu gái mình nói cũng đúng, lọ Linh Tiên Hoàn kia có thể tạo ra ba đến năm cường giả ở cảnh giới tông sư. Linh Tiên Hoàn rất đáng quý, dùng nó để báo đáp ân cứu mạng của Diệp Thành Bang năm đó chắc cũng đủ rồi.
“Ông ơi! Nếu ông đã thấy cách cháu nói là hợp lý thì phải thưởng gì cho cháu chứ?”, Lữ Thanh Thanh cười hì hì nói: “Hay là cháu không bị giam lỏng nữa nha?”
“Cái con bé này!”, Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực. Những lúc không có ai ở đây thì ông ta vô cùng cưng chiều Lữ Thanh Thanh.
Ở Đế Thành…
“Còn mấy tiếng nữa là Tây Lâm Sát trận sẽ biến mất. Tên Tô Minh kia sống hay chết là sẽ rõ ngay thôi. Thật sự mong chờ quá đi!”, trên mặt Ngụy Chấn Phong đều là vẻ kích động. Nói thật lòng thì ba ngày nay ông ta ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng lúc nào cũng rất là hồi hộp.
“Chắc chắn thằng đó chết rồi, nếu mà sống thì đã ra được từ lâu rồi”, Cơ Thương Hải vuốt râu, nói: “Hiện giờ chỉ đợi kiểm chứng thôi”.
“Ha ha… Chỉ cần xác định được Tô Minh chết thì nhà họ Diệp cũng sẽ bị diệt. Ba nhà chúng ta nuốt trọn nhà họ Diệp thì phần nào có thể tăng thêm được thực lực”, trên mặt Công Tôn Hạ toát lên vẻ tham lam, nói tiếp: “Anh Ngụy! Anh Cơ! Cường giả của hai nhà đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngụy Chấn Phong và Cơ Thương Hải đều gật đầu.
Tất nhiên là chuẩn bị xong rồi, từ lâu họ đã không thể nhẫn nại được nữa.
Nếu như không phải muốn chắc chắn tuyệt đối thì ngay lúc biết Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, họ đã ra tay với nhà họ Diệp rồi.
“Bố ơi! Con tiện nhân Diệp Mộ Cẩn… Có thể giao lại cho con không?”, Công Tôn Thần vẫn ngồi trên xe lăn lên tiếng nói, trong ánh mắt hội tụ đủ vẻ tham lam, khao khát, sát ý, oán hận, tất cả hóa thành một chấp niệm.
“Thần Nhi! Con…”, Công Tôn Hạ ngây người ra, bất lực thở dài, trong lòng thấy oán hận. Bởi vì hiện giờ tâm lý của con trai ông ta có chút bất thường, tất cả đều là Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ban cho đó mà.
“Ha ha! Cháu ngoan! Yên tâm đi! Diệp Mộ Cẩn chắc chắn là của cháu mà”, Ngụy Chấn Phong ha ha cười nói.
Đồng thời lúc này…
Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn từ Huyền Linh Sơn về giới thế tục.
Trên đường về, trên mặt Tiêu Nhược Dư đều là vẻ lo lắng, còn có chút chấn động.
Cô ta lo lắng cho tình trạng của Diệp Mộ Cẩn hiện giờ. Diệp Mộ Cẩn bị thương quá nặng, thật sự như bước một chân vào quan tài rồi.
Chấn động cũng là chấn động bởi tình trạng của Diệp Mộ Cẩn. Vết thương nặng như này, nếu đổi lại là người khác, kể cả là tu giả võ đạo mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn thì chắc cũng chết rồi? Nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn có thể gắng gượng đến hơi thở cuối cùng.
Tiêu Nhược Dư biết, đây là chấp niệm và niềm tin của Diệp Mộ Cẩn. Cô ta vẫn muốn biết tình hình sau khi Tây Lâm Sát trận được mở ra, cô ta vẫn hy vọng Tô Minh sống.
“Một khi Tây Lâm Sát trận mở ra mà Tô Minh chết thì Mộ Cẩn…”, Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm. Đến lúc đó, niềm tin của Diệp Mộ Cẩn sụp đổ thì lúc đó cô ta mới kết thúc cuộc đời chăng?
Tốc độ của Tiêu Nhược Dư càng lúc càng nhanh.
Hai tiếng sau…
“Cô chủ!”, một giọng nói truyền lại.
Là dì Cầm.
“Dì Cầm! Mang thuốc trị thương đến chưa?”, Tiêu Nhược Dư vội nói.
Chuyến đi đến Huyền Linh Sơn, dì Cầm không ở bên cạnh cô ta.
Đây là do cô ta cố ý sắp xếp. Cô ta bảo dì Cầm ngầm bảo vệ bên cạnh Tây Lâm Sát trận, ngộ nhỡ Tây Lâm Sát trận không phải ba ngày tự động biến mất mà sớm hơn thì sao? Ngỡ một hai ngày tự động biến mất thì phải làm sao?
Đồng thời, sau khi Tây Lâm Sát trận biến mất mà Tô Minh vẫn sống nhưng bị thương nặng, trong trạng thái nguy hiểm thì phải làm sao? Lúc đó, nếu như không có ai ở bên cạnh, chẳng may bị kẻ thù thừa cơ ám hại thì sao?
Chính vì suy nghĩ đến tình huống đó nên cô ta mới sắp xếp dì Cầm canh gác ở bên cạnh Tây Lâm Sát trận.
Nhưng hai tiếng trước, trong lúc Diệp Mộ Cẩn bị thương nặng, cực chẳng đã Tiêu Nhược Dư mới phải xé bùa hộ mệnh để liên lạc với dì Cầm, bảo dì Cầm mang thuốc trị thương đến một cách nhanh nhất.
Nếu không thì Diệp Mộ Cẩn sẽ chết mất.
“Bị thương nặng như này sao?”, dì Cầm đưa thuốc cho Tiêu Nhược Dư rồi chau mày nói: “Vết thương này kể cả có thuốc trị liệu thì cũng khó… Đã quá thời gian lý tưởng rồi”.
Mặc dù dì Cầm mang đến thuốc trị thương tốt nhưng cũng không thể cứu được người chết.
Diệp Mộ Cẩn lúc này không khác gì người chết.
Tiêu Nhược Dư cũng biết nhưng cô ta vẫn đút cho Diệp Mộ Cẩn mấy viên đan dược.
Sau khi nuốt, khí tức của Diệp Mộ Cẩn cũng khỏe hơn chút nhưng chỉ được một chút thôi.
“Cô chủ! Chúng ta phải nhanh lên, Tây Lâm Sát trận sắp biến mất rồi”, dì Cầm nghiêm túc nói.
Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn rồi tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.
Hai tiếng sau, cuối cùng cũng đến được Đế Thành.
“Đến sân Tây Lâm ngay!”, Tiêu Nhược Dư không đến nhà họ Diệp mà cõng Diệp Mộ Cẩn đến sân Tây Lâm.
Lúc đến sân Tây Lâm thì đã thấy đông nghịt người.
Ở đây đông người còn hơn cả lúc giao lưu võ đạo nữa.