"Giết!", bỗng, bốn lão Viên Nha như có cảm ứng đồng thanh quát, chẳng còn gì là phong độ của thế hệ trước hay bậc tiền bối. Khi họ vừa quát lên, sát khí rợp trời tràn ngập màu máu lập tức bùng nổ. Càng mất trí hơn là đây không phải thử hay gì, vừa ra tay đã sử dụng bốn Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm với dấu ấn "vòng xoáy Vĩnh Hằng".
Dưới sự thúc đẩy của chân khí, bốn vũ khí ấy lập tức tỏa ra ánh sáng bao phủ cả hàng tỷ mét, Đế Đạo ngập trời.
Kéo động, đất trời nứt vỡ.
Kiếm động, hàng tỷ kiếm mang xẹt qua như vô vàn ngôi sao băng.
Đao động, ngân hà như đứt gãy.
Đoản kiếm động, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, ẩn núp, tập trung khóa chặt.
Bốn lão Viên Nha vừa ra tay quả thật là cực kỳ khủng bố, dù gì họ cũng là bốn Đại Đế thượng vị bốn chuyển!
Thật đáng sợ!
Hàng tỷ người có mặt ở đây đều chấn động, đầu óc như bị nghiền nát. Đại Đế thượng vị vừa ra tay đúng là có thể thay đổi quy tắc trong đất trời, xỏ xuyên vô vàn hư không, ngưng tụ sát khí khắp muôn nơi, dừng mọi dao động, thật đáng sợ!
Khi Đại Đế thượng vị ra tay thật thì còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Chỉ với việc lúc này, bọn họ đều không thể thở nổi, máu như ngừng chảy, mạng sống như treo trên mành chỉ và nằm trong tay của bốn lão Viên Nha. Hơn nữa, họ chỉ nhìn thấy được những cái bóng mờ khi bốn lão ra tay, cũng không xứng để thấy.
Giờ đây, Phong Vũ Vân và Tô Ly đều hết sức căng thẳng, trái tim như nhảy lên tận cổ. Cả hai nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hồi hộp đến nỗi có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Trong hư không, Tống Xạ Sơn cũng có chút dao động, định ra tay. Song, lý trí mách bảo ông ta, tạm thời không thể, phải nhịn.
Còn ba người Hữu Cầm Bảo Bảo, Cát Tề, Vân Sơn trên tàu chiến con thoi đã sớm hô hấp dồn dập, chân khí tràn ra, lo lắng muốn chết.
Ninh Triều Thiên cũng lo lắng sốt ruột, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh dù cách cả hàng tỷ hư không.
Cùng lúc đó.
"Bốn tiền bối tu luyện võ đạo chắc cộng lại cũng hơn 1 tỷ năm rồi ấy nhỉ? Vậy mà chỉ có chút thực lực đó thôi à?", dưới bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, nói với giọng khá là khinh bỉ.
Anh còn chưa nói xong, bỗng dưng biến mất tại chỗ!
Đó là sự đáng sợ của quy luật không gian thất đoạn, tư duy và ánh mắt còn chưa kịp phản ứng lại đã nháy mắt biến mất.
"Không gian Hỗn Độn".
"Không gian ngưng tụ".
"Không gian trói buộc".
"Không gian đầm lầy".
Tô Minh lạnh lùng nói.
Nhiếp Thanh Cầm không phải kiêng kỵ Tô Minh đã giết chết bốn lão Viên Nha một cách dễ dàng. Mà là e dè bia Huyền Diệu của anh có thể dễ dàng đè bẹp và chấn vỡ bốn vũ khí có dấu ấn "vòng xoáy Vĩnh Hằng" trong tay bốn lão. Điều này đã vượt ngoài dự đoán của bà ta.