Mục lục
Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt trở thành mục tiêu bị tấn công.



Cuối cùng Tô Minh cũng ngẩng đầu lên với vẻ bình tĩnh, lạnh lùng và tự tin.



“Không gian đứt đoạn!”



“Không gian đứt gãy!”



“Không gian lưu phóng!”



“Không gian ôn hòa!”



“Không gian sụp đổ!”



“Không gian gấp khúc!”




“Không gian dịch chuyển!”



“Không gian phong ba!”



“Không gian thiêu đốt!”



“Không gian chướng ấn!”



Tô Minh thốt ra từng câu như người đang đọc thơ.



Dường như trước mắt anh không gian đã biến thành sinh linh có sức sống và biết nghe lời.



Không gian trước mặt bắt đầu dịch chuyển cho người ta cảm giác ảo diệu.



Đồng thời lúc này, mười mấy đường tấn công bắt đầu run rẩy. Ánh sáng cũng mờ dần đi, kêu âm thanh đứt gãy.



Tô Minh đã dùng đến liền lúc gần mười quy luật không gian.



Đúng là không thể hiểu nổi.



Tất nhiên, hiểu hay không, không quan trọng, điều quan trọng là chục quy luật không gian như tổ hợp quyền khiến đường tấn công của mười mấy lão quái vật lập tức không còn uy lực nữa.



Sau đó…



“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh lại giơ tay lên.



Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng…



Mười mấy đường tấn công trực tiếp hóa thành tro tàn.



Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, là món khai vị thôi.



“Cho các vị cơ hội được biểu diễn, tiếc là các người hết lượt rồi, giờ đến lượt tôi”.



Cho đám lão quái vật và cả đám Chu Tàng Kiếm cơ hội ra tay đã là khai ân lắm rồi.



“Mày…”, nghe thấy Tô Minh nói với giọng uy hiếp và sát ý, kể cả là Nguyên Chấp vừa mất con cũng toàn thân run rẩy, ớn lạnh đến tận xương. Lúc này ông ta bình tĩnh lại, cảm giác chết chóc sắp đến nên theo bản năng định bỏ chạy.



Mười mấy lão quái vật của nhà họ Nguyên và đám Chu Tàng Kiếm cũng có cùng suy nghĩ đó.



Nhưng có kịp không?



Không kịp nữa rồi.



“Bia Huyền Diệu! Trấn cho ta!”, Tô Minh hét lớn.



Ánh sáng của bia Huyền Diệu lập tức tản ra khiến người khác chấn động.



Sức trấn áp và khóa chặt của nó dường như khiến trời đất sụp đổ, như kiểu sắp đến ngày tận thế. Một bia giáng xuống khóa chặt đám Nguyên Chấp vô cùng dễ dàng.


Bia Huyền Diệu là bảo bối vô cùng mạnh tổ hợp phòng ngự, tấn công, khóa chặt, bao trùm. Tất cả mấy cái này đều là kỹ năng cơ bản của nó. Còn khóa chặt là đòn chí mạng.



Bởi vì, thoạt nhìn bia Huyền Diệu là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm nhưng trên thực tế nó còn mạnh hơn Chí Bảo Hỗn Độn thông thường mấy ngàn lần.



Có thể thấy rõ, đám Nguyên Chấp bị bia Huyền Diệu khóa chặt, thân pháp vốn định thi triển để bỏ chạy nhưng giờ bị khóa hết lại.



“Nghỉ! Vạn thế giai hưu!”, Tô Minh biết, bia Huyền Diệu đã khóa chặt đám Nguyên Chấp nhưng chắc chắn không thể kiên trì quá lâu. Nếu không thì bia Huyền Diệu đã vô địch rồi? Có thể khóa chặt được đám lão quái vật ở cấp bậc Đại Đế trung vị cũng là kỳ tích nghịch thiên lắm rồi, cũng là trợ giúp quá lớn, có ý nghĩa quyết định cho Tô Minh là đủ rồi.



Chớp mắt, chữ ‘Hưu’ lại đứng sừng sững ở phía chân trời.



Bầu trời như biến thành màu máu.



Sát ý và sự hủy diệt như bao trùm cả nhà họ Nguyên.




Sắc mặt đám Nguyên Chấp trắng bệch như sắp ngạt thở. Ông ta theo bản năng ngẩng đầu lên, điên cuồng giãy dụa thiêu đốt huyết mạch, định thoát khỏi bia Huyền Diệu.



Chỉ tầm một hơi thở, quả nhiên họ đã thoát khỏi bia Huyền Diệu.



Bia Huyền Diệu cũng chỉ khóa được mười mấy người này trong vòng một hơi thở.



“Tôi vốn không có ý giết người cướp của, nhưng lại có những kẻ tự nộp mạng”, Tô Minh cười nói.



Cứ như vậy, dường như tài nguyên võ đạo của Tô Minh dùng không bao giờ hết.



Anh có thể coi là giàu nứt đố đổ vách về tài nguyên võ đạo rồi.



“Anh à!”, Tô Ly run rẩy, cũng không biết là do kích động hay do đờ đẫn. Cô biết anh mình là người lợi hại nhất trên đời nhưng không ngờ cô vẫn đánh giá thấp người anh này.



“Con bé ngốc này!”, Tô Minh cười, nói. Vừa định giơ tay xoa nhẹ lên mặt Tô Ly, vì từ nhỏ anh thích làm thế. Đột nhiên lúc này…



Sắc mặt Tô Minh biến đổi dữ dội.



Là sự kinh hoàng.



Không dám tin!



Phẫn nộ vô cùng!



Đúng lúc này…



“Phụt!”, có thể thấy rõ ngực Tô Minh bị đâm xuyên.



Kiếm đầy máu, thiêu đốt ngọn lửa màu trắng quái dị, đâm xuyên ngực anh.



“Xoẹt!”, Tô Minh theo bản năng cúi đầu xuống, lúc này kiếm xoay một vòng như xé nát tim phổi và nội tạng trong cơ thể anh.



Cảnh tượng xuất hiện đột ngột khiến Tô Ly sợ chết khiếp, cô lo lắng như chết ngất đi, gọi thất thanh: “Anh ơi!”



Còn Tô Minh lúc này cũng tái nhợt mặt.



Anh bị thương nặng. Anh theo bản năng đẩy Tô Ly ra.



Đồng thời, tung một quyền đập về phía không gian trước mặt tưởng chừng như không có gì.



Sông núi dịch chuyển, trời đất sụp đổ, quy luật không gian như thay đổi, đã đạt đến cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.



Quyền này là do Tô Minh đánh theo bản năng.


“Phụp!”, quyền này vừa đánh ra thì không gian trước mặt Tô Minh liền xuất hiện một bóng hình hư ảo. Sau đó có một ngọn lửa màu máu như đang bị thiêu đốt đập lên quyền của Tô Minh. Quyền ấn bị xé tan.



Bóng hình đó lập tức xuất hiện ở phạm vi mấy trăm mét.



“Tùy Y Nhân?”, giọng nói Tô Minh khàn khàn, sát ý sục sôi.



Anh nhìn về phía trước, tâm ý chấn động.



Bởi vì kẻ trước mặt chính là Tùy Y Nhân. Cậu ta mặc áo bào màu trắng, che nửa khuôn mặt cho người ta cảm giác thần bí.



“Tô Minh! Thể chất của anh quả nhiên không khác gì với bất diệt cả”, Tùy Y Nhân dường như không bất ngờ khi nội tạng của Tô Minh bị đâm nát mà Tô Minh vẫn sống, thậm chí còn chưa đến một hơi thở mà cơ thể anh đã khôi phục hoàn toàn.




Tô Minh không nói gì.



Còn Tùy Y Nhân nhìn Tô Minh, nói: “Nhưng tôi đã đạt được mục đích rồi”.



Sau đó hắn xoay người biến mất trong không gian.



Sau đó, chưa đợi anh kịp hiểu ra chuyện gì thì phía trước lại xuất hiện một con rối, một con rối chuyên đánh lén, con rối này thoắt ẩn thoát hiện, vung một kiếm chém về phía anh.



Anh có chút trở tay không kịp, vì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó.



Nhưng Thiên Nữ tạo hóa đã sớm nhận ra, cô ta không nhắc anh đó là bởi vì thấy nó không thể gây uy hiếp cho anh được, cứ để nó tùy ý ra tay, đạt được ý muốn rồi thì người điều khiển nó sau màn mới xuất hiện.



Tô Minh dùng quy luật không gian và thời gian, tuy bị bất ngờ nhưng chỉ cần một giây là anh có thể phản ứng lại, vung kiếm chém về phía con rối, nhưng cố tình chém trượt.



Có lẽ cảm thấy mình đạt được mục đích nên trong không trung xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Thanh Cầm. Hóa ra thủ phạm là bà ta.



Nhìn thấy bà ta, Tô Minh cười nhạt, một chưởng đánh tan co rối trên không.



Mấy năm nay lợi dụng con rối kim loại này mà Nhiếp Thanh Cầm còn đánh lén giết được một vị ở cấp bậc Đại Đế trung vị trong bảng xếp hạng lão quái vật.



Nhưng không ngờ nó lại thất bại khi đối mặt với Tô Minh.



Cũng trách Tô Minh vốn quá quen thuộc với con rối kiểu này, càng trách Tô Minh quá coi trọng Tô Ly, vì vậy chưa bao giờ anh thấy yên tâm ở cô.



Nhưng tại sao một hòn đá xuất hiện lại có thể trấn áp được con rối này?



Bởi vì, hòn đá này là đá Hỗn Độn Trấn Binh, có được từ chỗ Minh Kiệt, còn hấp thụ được cả đá Minh Trấn.



Vì vậy nó dễ dàng trấn áp được con rối ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm. Dù gì thì con rối này cũng là binh khí nên trấn áp không khó.



“Tô Minh! Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi”, quả nhiên một giây sau ở cuối chân trời vang lên giọng nói cao quý của hoàng hậu Thái Nhất thần quốc Nhiếp Thanh Cầm.



“…”, Phong Vũ Vân ở bên cạnh không ngừng run rẩy, đó là vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.



Tô Minh chỉ cười, nói: “Từ đầu đến cuối bà quan sát hết tất cả, bà nhìn có đã mắt không?”



Hóa ra, từ lúc Tô Minh đến nhà họ Nguyên. Không! Phải nói là từ lúc anh vào khu vực Hỗn Độn thì Nhiếp Thanh Cầm đã biết rồi, bà ta quan sát mọi lúc mọi nơi.


Ban nãy Tô Minh thể hiện ra cảnh tượng đầy thần uy ở nhà họ Nguyên thì bà ta cũng nhìn thấy rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK