Lời Tô Minh nói còn chưa vào tai Tử Diệu, Tử Diệu đã cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng liền muốn trốn.
Dù sao hắn ta chỉ mới bước chân một nửa vào cảnh giới Khư Chủ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Chu Kình. Với sự chênh lệch rất lớn này, ngay cả Chu Kình cũng bị Tô Minh tùy ý bóp chết, bản thân mình thì tính là gì?
Nhưng mà…
Còn chưa đợi Tử Diệu xoay người trốn đi.
Bỗng nhiên Tử Diệu cảm nhận thấy một hương vị khóa đứng lại, một hương vị của cái chết, một hương vị giam cầm.
Chữ “Hưu” lại hiện ra.
Hóa thành vòm trời, màu đỏ tươi chảy xuôi.
Mang theo sự hỗn độn của trời đất, thuộc tính vạn vật.
Cực kỳ mạnh mẽ.
Tử Diệu sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, gần như quỳ sụp xuống.
Cái chết đã sắp đến rồi!
Giờ phút này đôi mắt khác nhau cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Dị đồng của hắn ta vẫn chưa phát triển đến mức hoàn thiện, không có uy lực quá nhiều. Dù là có cũng không thể nào là đối thủ của Tô Minh.
Tử Diệu run rẩy cầu xin: “Người anh em, tôi… Tôi thật sự tới cứu anh, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện thôi mà, tôi….”
Thế giới bên ngoài.
Mười ngàn tỷ tu giả võ đạo của thế giới Đại Thiên đều không nhịn được ngoáy mũi.
Lừa quỷ chắc?
Tô Minh mà bị lừa sao?
Nực cười.
“Chờ một chút!”, đúng lúc này, giọng nói của Tử Bình vang lên.
Tử Bình và Đạm Đài Vô Tình bước tới gần.
“Cậu Tô, đây… Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tử Diệu, cả tôi nữa, đều là người của tộc Dị Đồng, cùng một chủng tộc với Vô Tình. Chúng tôi đến chiến trường Thần Ma là để tìm Vô Tình. Chúng tôi là người một nhà. Tử Diệu thực sự có ý muốn giúp cậu, chỉ là thực lực của hắn không ổn, có lòng tốt nhưng làm hỏng việc!”, Tử Bình vội vàng nói, đứng bên cạnh Tử Diệu.
Đương nhiên bà ta muốn cứu người, Tử Diệu ở tộc Dị Đồng cũng được xem như tài năng trong thế hệ trẻ, hơn nữa sau lưng Tử Diệu còn có các lãnh đạo của tộc Dị Đồng, đương nhiên bà ta phải cứu người rồi.
Tử Diệu nhẹ nhàng thở phào, có Tử Bình giúp mình chắc là hắn ta có thể giữ được một mạng nhỉ?
“Vô Tình!”, Tô Minh nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, là như vậy sao? Bọn họ và em là người trong một chủng tộc? Người một nhà?”
Tử Bình nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng Đạm Đài Vô Tình có thể nói đỡ cho mình, hóa giải thù hận…
Bà ta biết chỉ cần Đạm Đài Vô Tình lên tiếng.
Nhất định có thể thành công.
Rất rõ ràng, quan hệ của hai người này cho dù không phải là người yêu cũng không khác là bao.
“Tô Minh, tộc Dị Đồng chó má gì đó không hề có bất kì liên quan gì đến em cả. Em là thất công chúa của hoàng đình Bất Tử, không có thân phận khác nào cả. Hai người này đều có ý thù địch và muốn giết em, giết đi!”, Đạm Đài Vô Tình lên tiếng, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh mang theo một sự dịu dàng ngọt ngào ẩn chứa.
Có đôi khi con gái động lòng chỉ trong nháy mắt.
Ban đầu cô ta chỉ bảo Tô Minh giả mạo người yêu của mình để phá hỏng cuộc đính hôn của mình và Chu Kình…
Khi ở trên quảng trường Bất Tử, khi đối mặt với sự nhục nhã của Hồn Triếp thuộc tộc Cổ Ma đó cũng chính là lúc Tô Minh đứng ra ấy…
Cô ta đã động lòng rồi.
Về sau, Tô Minh bị nhốt trong đại trận Tinh Thần nhiều năm, trong lòng cô ta luôn khắc sâu nỗi nhớ nhung, tâm tình lúc nào cũng chập chờn, đó là những gì cô ta rõ ràng nhất.
Đạm Đài Vô Tình không hề tránh né điều đó.
Thích Tô Minh thì thích thôi.
Về phần tộc Dị Đồng.
Ha ha…
Thì đã sao??
Chỉ vì cô ta có một đôi mắt khác màu thì nhất định phải gia nhập tộc Dị Đồng ư?
Logic gì thế?
Nếu như lúc đầu Tử Diệu và Tử Bình không có những tính toán ấy thì chưa biết chừng cô ta sẽ nể mặt vì bọn họ đều có một đôi mắt khác màu mà quay về tộc Dị Đồng, đủ sức cáng đáng thì hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí, còn lên làm tộc trưởng tộc Dị Đồng.
Đáng tiếc… Tử Diệu và Tử Bình là đồ ngu ngốc!
Đã phá hủy hết thảy!
“Vô Tình, cô…”, Tử Bình ở một bên bỗng trợn to mắt, lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vô cùng hoảng sợ!
Chuyện này…
Đạm Đài Vô Tình đúng là trở mặt vô tình thật mà!
“Đạm Đài Vô Tình, cô vì thằng nhãi đó mà muốn phủ nhận đôi dị đồng của chính mình sao? Thằng nhãi đó thì có gì tốt? Sao có thể so được với tộc Dị Đồng chứ? Đạm Đài Vô Tình, cô làm thế là quên đi gốc gác của bản thân đấy!”, Tử Diệu nổi giận đến mức thở hổn hển, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, vừa oán độc lại vừa hoảng sợ, cứ thế gầm to.
“Trấn!”, Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng bật thốt ra một chữ này.
Nhất thời…
Câu nói chấm dứt bằng chữ “Hưu”.
Tựa như núi Thần Ma vậy!
Trấn áp tới cực điểm!
Ăn mòn tới cực điểm!
Tất thảy vạn vật đều ngừng nghỉ.
“Không!”, Tử Diệu giãy dụa và gào thét như kẻ điên nhưng rồi nhanh chóng hóa thành một đám sương mù đỏ.
“Tô Minh, giết luôn cả bà già kia đi, bằng không, nếu để bà ta quay về tộc Dị Đồng thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo cả tộc Dị Đồng tới đây trả thù chúng ta!”, Đạm Đài Vô Tình nghiêm túc nói.
“Đạm Đài Vô Tình! Cô đúng là đồ chết tiệt! Đáng chết!”, Tử Bình oán độc gào thét.
Trong khoảng thời gian này, bà ta và Tử Diệu vẫn luôn đi theo Đạm Đài Vô Tình, đã trợ giúp cô ta không ít việc.
Đồng thời cũng tỏ rõ thiện ý hết mức.
Càng huống chi, bọn họ vốn là người của tộc Dị Đồng.
Cô ta có cần phải tuyệt tình đến mức đó chỉ vì một gã đàn ông không?
“Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một mảnh thần hồn phân ra mà thôi, giết hay không giết cũng chẳng khác biệt gì!”, Tô Minh cất tiếng, nhìn lướt qua Tử Bình, bà già trung niên này không hề đơn giản chút nào.
“Ha ha ha ha… Tô Minh, nhãn lực tốt đấy, ít nhất thì cũng tốt hơn con tiện nhân Đạm Đài Vô Tình kia!”, Tử Bình cười ha hả, oán độc nhìn chằm chằm Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt trào phúng: “Đạm Đài Vô Tình, cô cứ chờ đợi bị tộc Dị Đồng trả thù đi. Nếu đã không bằng lòng làm tộc trưởng của tộc Dị Đồng, vậy cô chẳng xứng đáng có được đôi mắt kia. Đạm Đài Vô Tình, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi. Ngày đó, Tử Bình ta nhất định sẽ tự tay cướp đi đôi mắt của cô!”
“Xoẹt!”
Dù rằng giết cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tô Minh vẫn giơ tay chỉ ‘xoẹt’ một phát.
Biến Tử Bình thành tro bụi.
Bởi vì bà ta quá lắm mồm!
“Tô Minh, xin lỗi, bởi vì em mà tộc Dị Đồng…”, Đạm Đài Vô Tình nhỏ giọng nói với vẻ áy náy.
Bởi vì cô ta mà Tô Minh lại rước thêm kẻ thù.
“Lỗi lầm gì chứ! Kẻ thù của anh nhiều lắm, có thêm tộc Dị Đồng cũng chẳng sao, mà bớt đi tộc Dị Đồng cũng chẳng ít đi mấy!”, Tô Minh cười xòa, tỏ vẻ không để bụng. Ngay cả ý chí Đại Đạo còn muốn “xử chết” anh kìa.
Thì anh còn quan tâm điều gì khác nữa?
Nghĩ tới ý chí Đại Đạo, Tô Minh không khỏi cảm nhận kho tàng huyết mạch một chút.
Thế là nhất thời, anh bỗng hưng phấn bật cười.
“Chu Kình chết quả nhiên là mang lại món hời lớn với mình mà!”
Trên người Chu Kình có rất nhiều số mệnh đại đạo.
Chu Kình chết rồi, vậy thì những số mệnh đại đạo đó sẽ quay về thế giới Đại Thiên.
Quyền khống chế của ý chí Đại Đạo với thế giới bao la sẽ giảm xuống.
Giảm xuống một biên độ khá khả quan.
Cũng vì vậy mà sự áp chế của ý chí Đại Đạo đối với kho tàng huyết mạch thông qua năng lực khống chế thế giới Đại Thiên cũng yếu đi vài phần.
“Sự khống chế của mình đối với kho tàng huyết mạch, từ một góc núi băng nho nhỏ đã biến thành hai sườn của tảng băng rồi!”, Tô Minh lẩm bẩm.
Bây giờ sức mạnh thuần túy của anh trực tiếp tăng thẳng đến 200 tỷ cân. Nếu như lại sử dụng thêm cách “đẩy” không gian thần thông để toàn lực công kích, có lẽ sức mạnh có thể tăng lên đến hơn 1000 tỷ cân.
Dọa chết người nha!
Mặt khác, mấy thứ kiểu như loại hình thân thể cũng mạnh hơn, tương tự…
“Chắc hẳn đây chính là điểm tốt khi giết chết đứa con của đại đạo rồi!”, Tô Minh nhiệt huyết sôi trào, chỉ tiếc không thể đánh chết tất cả đứa con đại đạo trên thế giới Đại Thiên ngay lúc này.
Lúc này đây.
Trên Cửu Thiên…
Ý chí Đại Đạo có phần điên cuồng và đánh mất lý trí.
“Đã mất đi đá Hỗn Độn Trấn Binh, còn tổn thất cả Chu Kình, lần này, mất mát lớn quá, tổn thất lớn quá! Tô Minh, đồ chết tiệt! Thật đúng là đáng chết!”, ý chí Đại Đạo gầm thét trong lòng.
Ông ta rõ ràng cảm nhận được sự khống chế của mình đối với thế giới Đại Thiên đã giảm xuống một chút.
Trong lòng ứ máu đến phát đau.
“Nhất định phải dồn hết toàn lực, sớm ngày giết chết Tô Minh kia, nếu cứ để tiếp tục như này, không biết thằng nhãi đó sẽ có thể trưởng thành đến mức độ nào! Tốc độ phát triển quá nhanh rồi!”
Ý chí Đại Đạo cuối cùng cũng coi Tô Minh là “đối tượng” cần cấp cao nhất.
Ông ta thực sự có vài phần khủng hoảng và kiêng kỵ đối với Tô Minh rồi.
Sau đó… Ý chí Đại Đạo hung ác nham hiểm cùng cực bỗng nở nụ cười tàn nhẫn: “Chu Kình chỉ là món ăn đầu tiên trong chiến trường Thần Ma mà thôi. Chiến trường Thần Ma không hề đơn giản như thế, vẫn còn nhiều đồ ăn đang chờ cậu lắm đó, Tô Minh!”
Ý chí Đại Đạo không chút do dự mà liên hệ luôn với tộc Cổ Ma.
“Vẫn nên giữ lại màn ảnh khí tức đồng bộ đó đi, nhất định phải để tất cả người tu đạo trong thế giới Đại Thiên tận mắt chứng kiến cảnh Tô Minh chết thảm như thế nào trong chiến trường Thần Ma!”, ý chí Đại Đạo quyết định không cho rút hết toàn bộ màn ảnh khí tức.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, ông ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến cái chết của Tô Minh.
Để nâng cao uy tín của ý chí Đại Đạo ông ta!
Dùng điều này để củng cố quyền năng khống chế của ý chí Đại Đạo ông ta đối với thế giới Đại Thiên.
Cùng lúc đó.
Trên màn ảnh khí tức đồng bộ bỗng nhiên bị xê dịch một góc.
Sau đó lại thấy.
Bên trên màn ảnh có thêm một người.
Một người rất rất cao, toàn thân màu vàng!
Người kia là ai?
Hơn nữa, điều khiến người ta khiếp sợ chính là lúc này cái người kia đang ngồi xếp bằng bên trong một không gian, mà trong không gian ấy gần như đều tràn ngập dòng khí hóa lỏng…
Màu sắc của dòng chảy đó là màu xanh đậm.
Nhất thời.
Hàng trăm hàng ngàn người bên ngoài đều xôn xao.
“Đó… Đó là tử khí dị chủng trong truyền thuyết của chiến trường Thần Ma hả?”
“Trời đất ơi!”
“Không phải người ta đồn tử khí dị chủng chính là thứ nguy hiểm nhất trong chiến trường Thần Ma sao? Không phải người ta đồn nếu không đạt tới cấp bậc Đại Đế mà đụng phải tử khí dị chủng, nhẹ thì thân thể bị ăn mòn trọng thương, nặng thì hóa thành máu loãng luôn sao?”
“Người… Người trẻ tuổi đó, dường như đang dùng tử khí dị chủng để luyện thể. Đệch! Đáng sợ vãi lúa! Nếu không tận mắt chứng kiến thì ai dám tin chứ?”
“Tại sao ý chí Đại Đạo lại nhắm màn ảnh đồng bộ vào người này? Có mục đích gì sao?”
…
Những người có chút kiến thức đều trợn to mắt kinh ngạc.
Quá khủng khiếp!
“Hay cho một cái Đại Đạo! Quả nhiên đã cấu kết với tộc Cổ Ma!”, Đạm Đài Chân Thương nổi giận, tuy trước đó ông ta đã có suy đoán này, nhưng đến tận bây giờ được chứng kiến vẫn không khỏi tức giận vô bờ.