Năm mươi người này là tiểu đội Ảnh Sát, hơn nữa cũng chỉ là một phần trong đó, mặt của bọn họ nữa che nữa đẩy chỉ còn lại một đôi mắt ở bên ngoài, trong đôi mắt ẩn chứa sát khí ngập trời.
Sở Vĩnh Du đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ thủ lĩnh ở đây đều kinh ngạc, dù sao thì lúc đường chiến Sở Vĩnh Du đã phát huy hết sức lực, đầu tiên là trong thời gian ngắn có thể giết chết Phàm Trần - đại đồ đệ của Văn Đào Tử, sau đó lại làm thịt người thống trị của tỉnh Hương là Lư Văn Diệu và con gái của ông ta là Lư Oánh, sao bọn họ có thể quên gương mặt của người này được chứ.
Nhưng mà tại sao Sở Vĩnh Du lại dẫn người xuất hiện ở đây, liên quan đến cô bé bị treo ở trong thùng thủy tinh, suy nghĩ cẩn thận một chút, ít nhiều gì cũng có thể đoán ra được.
Sở Vĩnh Du không ngừng bước tới, ông cụ Lư vẫn ngồi trên chiếc ghế bành vững như núi thái sơn, nhưng mà đây là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
“Tất cả thủ lĩnh nghe lệnh, thiên hạ mà Văn Diệu đã góp sức tạo nên không phải là thứ người khác có thể nhúng chàm, hôm nay Sở Vĩnh Du chính là ví dụ tốt nhất.”
Nói xong, lại nhanh chóng nhìn về phía Sở Vĩnh Du, lên tiếng quá.
“Quỳ xuống!”
Ý là có con tin nên ông cụ Lư không lo lắng bất cứ thứ gì, cho dù Sở Vĩnh Du có mang thêm nhiều người tới hơn nữa cũng không làm nên được chuyện gì, huống hồ chi nhà họ Lư ông ta còn không có chuẩn bị ở phía sau nữa à? Toàn bộ sơn trang Địch Long có hơn hai trăm người mai phục ở nhà họ Lư, toàn bộ đều được trang bị súng, cho nên mặc kệ ngày hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Sở Vĩnh Du cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Mà nhịp điệu bước chân của Sở Vĩnh Du không hề bị phá hỏng, vẫn bước tới như cũ, trong đôi mắt đều là hình ảnh con gái của mình bị treo ở nơi đó.
Hữu Hữu, ba... Có lỗi với con.
Loại cảm giác đầu lòng làm cho anh nhớ đến lúc mình vừa với trở về, con gái bị nhốt trong đó rất bất lực, sợ hãi, mà bây giờ cảm giác này lại càng bùng nổ hơn nữa.
Tay phải nhanh chóng nâng lên, cao thủ Ngô lão đứng ở bên cạnh ông cụ Lư đột nhiên cảm thấy sau lưng có ngọn gió lớn dữ dội, quay người lại đánh hai chưởng ra ngoài.
Giờ phút này tất cả mọi người đều hốt hoảng phát hiện ở bên cạnh thùng chứa thủy tinh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm mấy chục người, trong tay đều cầm theo thanh đao.
Thanh đao này chỉ vừa nhìn một chút đều có một loại cảm giác không rét mà run, dường như là sắc bén đến nỗi không có cách nào hình dung được.
Mà quần áo những người này mặc ở trên người cùng với năm mươi người ở sau lưng của Sở Vĩnh Du giống nhau như đúc.
Ngô lão vừa mới đánh lui một người tập kích bất ngờ, nhìn lại lần nữa, dây thừng đã bị cắt đứt, Hữu Hữu được một người trong số đó ôm trong lòng.
“Phế vật!”
Ông cụ Lư chợt vỗ vào tay vịn của ghế ngồi ở bên cạnh cái hộp bằng thủy tinh, cách sắp xếp mười người vệ sĩ cầm kiếm ở trong tay cùng với ba võ giả, không ngờ đến vẫn có thể cứu người đi một cách dễ dàng như thế.
Những võ giả đó đang muốn truy kích ông cụ Lư, lại đưa tay ngăn cản.
“Không cần đâu, cậu ta cũng vẫn phải chết!”
Lần này mình sắp xếp chu đáo như thế, cũng đã nghe ngóng kết quả rất nhiều, Sở Vĩnh Du không phải là một người bình thường.
Trước đó đối với con trai của mình mà nói không quan trọng, nhưng mà thật ra trong lòng đã tính toán xong xuôi hết tất cả, ông cụ Lư đã lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, không ra tay thì thôi, một khi lựa chọn ra tay với một người, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu cũng đều tuyệt đối, một kích chí mạng sẽ không cho đối phương có bất cứ cơ hội để đánh cả.
Giờ phút này, từng thủ lĩnh cũng không khỏi nuốt nước bọt, sao lại có cảm giác như là sao hỏa đụng vào trái đất? Những người mà Sở Vĩnh Du mang đến thật sự quá mạnh, nhà họ Lư bày ra loại chiến trận này thế mà còn có thể tùy tiện cứu con tin ra ngoài.
Giờ phút này Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu từ trong tay của một thành viên Ảnh Sát, nhìn dấu vết bị hằn đỏ trên cổ tay do dây thừng gây ra, vậy mà anh không biết phải nói gì với con gái mình.
“Ba... ba ơi.”
Hữu Hữu cảm thấy cổ tay của mình không đau đớn như vậy nữa, nhất là trong tầm mắt đã xuất hiện gương mặt của Sở Vĩnh Du, yếu ớt phun ra mấy chữ, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Giờ phút này bao gồm cả Mã Trạch, tất cả Ảnh Sát đều đỏ cả tròng mắt.
Công chúa nhỏ của bọn họ là con gái của đại nhân, thế mà lại bị ngược đãi như thế, không giết sạch những tên khốn nạn này thì không đúng ý trời!
Bịch!
Tiểu đội Ảnh Sát đồng thời hành lễ, âm thanh đều nhau giống như là muốn xé nát bầu trời đen vào thời khắc này.
“Ảnh Sát ra tay trời đầy máu, mời ông chủ ra lệnh.”
Khí thế như vậy làm tất cả mọi người đều hoảng sợ, cho dù là Tân Tằng đang đứng ở nơi hẻo lánh xem náo nhiệt cũng đều cảm thấy sát khí nồng đậm.
“Hình như là lần này nhà họ Lư các người đã trêu chọc vào người khó nắm bắt rồi.”
Nghe thấy lời nói của Tân Tằng, Cậu cả Lư khinh thường cười một tiếng.
“Cái người này tên là Sở Vĩnh Du đó à? Cũng tạm được, nhưng mà ông nội tôi đã ra tay, chưa từng có người nào sống sót.”
Lại nhìn lại một lần nữa, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu bắt đầu bước từng bước một đi thẳng ra phía trước, đồng thời giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền ra, bất cứ ai cũng nghe rất rõ ràng.
“Ai cử động người đó chết.”
Mặc dù là mất đi con bài trong tay nhưng khắp cả khuôn mặt của ông cụ Lư đều là vẻ lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng nói.
“Sở Vĩnh Du, cậu say là vì sai ở đây, giết người nhà họ Lư chúng tôi, uy nghiêm nhà họ Lư chúng tôi không thể chịu đựng được việc bị khiêu khích, ngày hôm nay những thủ lĩnh gọi đến đây chính là để bọn họ mở đôi mắt chó của mình mà nhìn cho rõ ràng, người nào dám can đảm khiêu khích nhà họ Lư tôi, kết cục chỉ có một cái đó chính là chết.”
Thấy ông cụ hơi khoác tay, Lư Thiên Khôn nói tiếp.
“Toàn bộ sơn trang Địch Long chúng tôi đã sắp xếp trên một trăm người có súng ở trong tay, trong đó có mười người cầm súng bắn tỉa, cộng thêm những cao thủ võ giả do nhà họ Lư mang đến. Sở Vĩnh Du, vì một nhân vật nhỏ nhoi có vẻ hơi thần bí giống như cậu, nhà họ Lư tôi có thể nói đã dốc hết toàn lực rồi, cho dù cậu có chết thì cũng chắc không có gì tiếc nuối.”
Cái gì!
Toàn bộ đám thủ lĩnh đều đã điên rồi, ngồi trên ghế mà có một loại cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Chuyện này... là chuyện của gia đình nhà họ Lư, trên tay của cả trăm người có súng, mười người còn lại có súng bắn tỉa, còn có những cao thủ võ giả vây xung quanh, ông cụ Lư đội hình như vậy quá mức khoa trương.
Phải biết là những tay súng đó đều được huấn luyện, so sánh với những thủ lĩnh mang theo thủ hạn như bọn họ hoàn toàn khác biệt nhau, sẽ không bởi vì sự lợi hại của người nào đó mà trực tiếp ném súng chạy trốn.
Xem ra ngày hôm nay Sở Vĩnh Du tuyệt đối phải chết, không thể nghi ngờ gì.
Cho dù là Béo Đống, giờ phút này Báo Đốm cũng hơi nhẹ nhàng thở ra hiện tại bị gãy chân ngồi phịch ở nơi đó, mạo phạm nhà họ Lư chắc có lẽ cũng chỉ có một con đường chết, thế thì mình bày tỏ lòng trung thành chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhìn những người ăn mặc thống nhất đi theo sau lưng Sở Vĩnh Du dường như là có chút kinh khủng, nhưng mà còn có thể so sánh với nhà họ Lư dùng đồng tiền khổng lồ của mình để làm lung lay những cao thủ võ giả này? Một khi ra tay chắc có lẽ cũng chính là một đám người ô hợp.
Lư Thiên Khôn nói xong, nhìn thấy trên mặt của Sở Vĩnh Du vẫn không có biểu cảm gì như cũ, không có phản ứng gì, không khỏi cười lạnh một tiếng, chỉ vào Báo Đốm cách đó không xa, mở miệng nói.
“Báo Đốm là một con chó của cậu à? Vậy thì bắt đầu từ cậu ta đi, để cậu hiểu kết cục của người dám can đảm đối nghịch nhà họ Lư chúng tôi.”
Vừa mới dứt lời, võ giả trung niên lúc nãy cười gằn, trong nháy mắt thân thể khởi động vọt về phía Báo Đốm. Nếu đã muốn lập uy, một cước này tuyệt đối không có khả năng lưu lại đường sống.
Nhưng mà người đàn ông trung niên vừa mới lao ra đột nhiên phải bất động.
Ở bên cạnh có một Ảnh Sát xuất hiện, giờ phút này quay người lại, cây đao rít ra vỏ, lúc bước một bước đi về phía trận doanh, toàn thân của người đàn ông trung niên đột nhiên lại bắt đầu phun ra máu, ánh mắt cực kỳ không cam lòng, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo của Sở Vĩnh Du lại truyền đến một lần nữa.
“Tôi đã nói rồi, ai cử động người đó chết.”