Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 712


Anh đã lừa Quan Phấn, bởi vì cảm ứng của Sát Khí Ấn, Ngu Thư Di căn bản ở Tỉnh Thành, không có đi nơi khác, cộng thêm không nghe điện thoại, quả thật có hơi khác thường, mặc kệ như thế nào, anh ta phải đi xem thử, không có chuyện gì là tốt nhất, có chuyện thì…


Một câu lạc bộ tư nhân không mở cho người ngoài ở Tỉnh Thành, nó nằm ở trong một khu thương mại kiểu biệt thự gần khu đô thị, một ngôi biệt thự bốn tầng trong đó chính là nơi tọa lạc của câu lạc bộ này.


Người ở đây đều biết, câu lạc bộ đó là một công ty của Nhật Bản, dường như chỉ tiếp đãi khách quý từ nước Nhật tới, những người khác muốn cũng không được.


Lúc này, ở tầng một của ngôi biệt thự, một bên là sảnh tiếp khách, một bên là nhà với chiếc bàn cực lớn.


Trên một chiếc sô pha đơn ở phòng tiếp khách, một người trung niên để râu, nhìn mấy thủ hạ đứng ở cách đó xa, lạnh giọng nói.


“Chắc chắn không có xuất hiện bất kỳ sơ suất nào chứ?”


Một người trong đó gật đầu.


“Yes! Hội trưởng, tôi bảo đảm, nơi bắt Ngu Thư Di đi, không có camera, cũng không có ai nhìn thấy.”


Trên mặt của người trung niên lúc này mới nở một nụ cười.


“Ngu Thư Di này, dù sao cũng là bạn của Sở Vĩnh Du, vẫn là cẩn thận thì hơn, đại nhân sắp tới rồi, ra ngoài phòng bị đi, không cho bất kỳ ai lại gần.”


“Yes!”


Nếu như Sở Vĩnh Du biết thì sẽ vui mừng hay cười khổ đây, ngay cả người Nhật thường trú ở Tỉnh Thành, cũng biết độ đáng sợ của anh ở địa phương như Tỉnh Thành đạt tới loại trình độ như nào.


10 phút sau, người trung niên đứng cách cửa 5m, sau khi cửa phòng mở ra, một ông lão đi vào.


Ông lão mặc một bộ vest, tuy tóc đã bạc trắng, nhưng tinh thần lại rất tốt.


Bụp!


Người trung niên lập tức quỳ xuống đất, đầu trực tiếp dán xuống sàn, cung kính nói.


“Ono tham kiến Nhẫn Hoàng đại nhân.”


Nếu như bất kỳ người Nhật nào ở đây, đoán chắc cũng sẽ kinh ngạc tới rớt cằm, bởi vì ông lão này, vậy mà chính là tồn tại quyền uy nhất của bộ lạc ninja nước Nhật, Nhẫn Hoàng.


Dừng bước, Nhẫn Hoàng mở miệng.


“Ono, bảo ông bắt người phụ nữ tên Ngu Thư Di đó thì sao rồi?”


“Bẩm đại nhân, nhốt trong phòng bao ở tầng bốn, vẫn đang hôn mê.”


Hài lòng gật đầu, trong mắt Nhẫn Hoàng vụt qua một tia lạnh lẽo.


“Sở Vĩnh Du, vậy mà dám cướp mất thần vật của bộ lạc ninja chúng ta, thật tưởng tôi không dám đến nước R hay sao? Cũng tới lúc khiến cậu ta chiêm ngưỡng nhẫn thuật bác đại tinh thâm thật sự của nước Nhật chúng ta là như thế nào.”


“Thông báo Sở Vĩnh Du, bảo cậu ta hai giờ đêm nay đến địa điểm ông chọn, nếu không Ngu Thư Di sẽ chết.”


Người trung niên đang muốn mở miệng, đột nhiên có tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền tới.


Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy Sở Vĩnh Du bế Ngu Thư Di đi xuống, bên cạnh còn có Phồn Hoa.


“Nhẫn Hoàng sao? Ông và minh chủ của liên minh võ sĩ đó so sánh với nhau, không nói thực lực chênh lệch, nhân phẩm và loại tinh thần nào đó đều kém quá xa.”


Dần trở lên phòng bị, người trung niên càng cực kỳ kinh hãi.


“Cậu… cậu sao lại vào đây? Cậu là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK