“Phi Thiên Cước, lực đạo và tốc độ không tệ, nhưng mà độ cao nhấc chân còn kém một chút, như vậy, lực sát thương cuối cùng tạo nên sẽ ít đi một chút.”
Hả? Tránh thoát rồi?
Người thanh niên kia trở lại, miệng mở to, một người Bạch Bản, thế mà tránh khỏi công kích của một Tam Giai Cách Đấu Gia như cậu ta? Cái này mẹ nó sao mà có thể!
Không đúng, vừa rồi nhất định là may mắn, lại đến!
Người thanh niên lại lần nữa phát động công kích, sau khi ra mỗi chiêu, Sở Vĩnh Du sẽ nói ra khuyết điểm của cậu ta.
Sau một phút đồng hồ, người thanh niên ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Sở Vĩnh Du.
“Anh…anh rốt cuộc là ai?”
Cậu ta lấy ra tất cả vốn liếng, tất cả kỹ năng cách đấu mà Tam Giai Cách Đấu Gia có đều lấy ra hết, nhưng mà ngay cả góc áo của Sở Vĩnh Du cũng không đụng đến.
“Tôi nói rồi, tôi có thể chỉ dẫn cho cậu, bây giờ còn 28 phút, có nghi hoặc hay vấn đề gì, cậu cũng có thể nói ra.”
Lúc này, người thanh niên kìm lòng không được nuốt nước miếng, khiêm tốn thỉnh giáo.
Lúc đã đến nửa tiếng, người thanh niên còn đang đắm chìm trong việc bị dạy bảo không cách nào tự kiềm chế.
“Tiền bối, mỗi lần tôi…”
“Đã đến giờ rồi.”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Sở Vĩnh Du cắt ngang, người thanh niên tên Bạch Tiểu Bạch vô cùng không cam lòng, nửa tiếng này, hơn cả thời gian dài mà cậu ta tu luyện.
“Tiền bối, khi nào ngài lại đến, tôi còn có thể gặp ngài được không?”
Sở Vĩnh Du nói.
“Ngẫu nhiên login thôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đợi, nếu như cậu vẫn còn có thể ngẫu nhiên gặp tôi, tôi đương nhiên vẫn có thể chỉ dẫn cho cậu nửa tiếng.”
A? Thế mà lại là hình thức này? Đây chẳng phải là mò kim đáy biển sao, cách đấu trường lại không phân chia khu vực, là tất cả mọi người trong Truyền Nhân Của Rồng đều cùng nhau ghép, xác suất cậu ta lần nữa ghép đôi với Sở Vĩnh Du, quả thật nhỏ đến không đáng kể.
“Tôi nhận thua.”
Bạch Tiểu Bạch nói xong, Sở Vĩnh Du nhận được thắng lợi ba mươi nghìn đồng, sau đó biến mất không thấy đâu.
Trực tiếp ra khỏi cách đấu, Bạch Tiểu Bạch đi đến một quán cà phê của cậu ở một thành phố, bên cạnh một cái bàn, có ba người đang ngồi.
“Ấy? Tiểu Bạch không phải cậu muốn đi đến cách đấu trường đến hết thời gian sao? Đây mới hơn nửa tiếng, sao cậu đã ra rồi?”
Một người mở miệng, bọn họ đều là bạn bè trong trò chơi của Bạch Tiểu Bạch.
“Mấy anh, mấy anh căn bản không thể nào tưởng tượng được, hôm nay em gặp chuyện gì ở cách đấu trường.”
Sau khi cậu ta nói xong, ba người đều có chút khiếp sợ, nhưng mà một người trong đó cười nói.
“Được rồi, nói đến thần kỳ như vậy, cậu cũng không phải không biết, bái sư người ta cũng không nhất định thật tình chỉ dẫn cậu, lại…”
Nhìn thấy người này không tin, Bạch Tiểu Bạch cau mày nói.
“Hỏa Viêm, hai ta đều là Tam Giai Cách Đấu Gia, mỗi lần em đều không đánh lại anh, anh không tin, chúng ta bây giờ đến cách đấu trường thử một trấn, anh sẽ hiểu em nói thật hay giả.”
Hai người khác lập tức hứng thúc, ồn ào nói.