Sau khi ra hiệu Tân Tằng có thể bắt đầu, Sở Vĩnh Du dựa vào lưng ghế.
“Công ty đứng đầu, kiến trúc Trung Hoành, giá ước chừng 6000 tỷ, ai có nhã ý, đều có thể báo giá.”
Khi mấy người chuẩn bị giơ tay, đột nhiên Sở Vĩnh Du mở miệng.
“Ta trả 8100 tỷ.”
Chuyện này…
Mọi người đều ngây ra, không dám tin mà nhìn sang Sở Vĩnh Du, là thật sự không ngờ vị đại gia này vậy mà cũng tham gia vào, còn tưởng là vì đến trợ uy cho Tân Tằng chứ.
Nhưng sau đó cũng nghĩ ra, vợ của Sở Vĩnh Du mở một công ty bất động sản, làm như vậy cũng không có gì lạ cả.
Sở Vĩnh Du ra giá, ai dám tranh, đó không phải là tìm chết sao? Cho dù có muốn nữa cũng không thể vì nhỏ mất lớn như thế được.
Tân Tằng cũng sững người, anh ta không ngờ Sở Vĩnh Du lại muốn, nếu như biết sớm, anh ta chắc chắn trực tiếp tặng luôn, đều là người nhà mình, nói gì đến tiền bạc chứ.
“Anh rể, là em sơ suất, nếu chị muốn, em chuyển thẳng cho chị ấy là được rồi.”
Mỉm cười, Sở Vĩnh Du xua tay nói.
“Không, làm theo trình tự bình thường đi, cậu và Hiểu Tiêm sống tốt mới là điều tôi và Ý Yên hy vọng nhìn thấy.”
Thời gian một tiếng, cuộc mua bán sản nghiệp đã kết thúc, đương nhiên, nhà họ Ngô trở thành nhà thắng cuối cùng.
Lúc rời khỏi, Ngô Tiêu Tiêu đuổi theo ra khỏi phòng bao.
“Anh Sở, cảm ơn anh, đây là chiếc xe việt dã Brabus G800 được đặt làm ở nước ngoài, sau khi trải qua cải tiến tinh vi nhất, cả xe chống đạn, tổng giá trị là 36 tỷ, hy vọng anh có thể nhận lấy, nhà họ Ngô chúng tôi nhờ sự chiếu cố của anh Sở, cũng cảm ơn một anh không có để trong lòng một chút hiểu lầm trước kia.”
Nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay Ngô Tiêu Tiêu, Sở Vĩnh Du không có do dự, trực tiếp cầm lấy, anh ở Tỉnh Thành, quả thật thiếu một chiếc xe của riêng mình, chiếc xe Brabus G800 này, trên thực tế vẻ ngoài không khác chiếc Mercedes G63 lắm, nhưng sự khác biệt thực tế cũng rất lớn, vừa hay hợp với anh.
“Ừ, vậy tôi nhận, ngoài ra bảo Ngô Siêu trưa mai đến Thiên Hi Các một chuyến.”
Ngô Siêu sao? Ngô Tiêu Tiêu sững người, cắn răng và tăng thêm lòng dũng cảm hỏi.
“Anh Sở, không biết em ba của tôi lại làm…”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi tìm cậu là chuyện tốt.”
Nghe thấy lời này, Ngô Tiêu Tiêu mới thở phào, anh ta tưởng em ba lại gây ra chuyện gì rồi, tới lúc này, những người của Tỉnh Thành như bọn họ đã hoàn toàn bị Sở Vĩnh Du khuất phục, có loại cảm giác dù là Ngọc Hoàng Đại Đế xuống trần gian, muốn giết Sở Vĩnh Du, bọn họ cũng sẽ cho rằng, người cuối cùng chết chắc chắn là Ngọc Hoàng Đại Đế.
“Anh rể, tôi sắp xếp lại chút, ba ngay sau trở về Thiên Hải.”
Đến chỗ thang máy, Tân Tằng mở miệng, Sở Vĩnh Du liếc nhìn rồi nói.
“Tuy chuyện này quả thật nghiêm trọng, nhưng cậu nên nói một tiếng với Hiểu Tiêm, em ấy thật sự rất lo lắng, đến nhà tôi đi, Hiểu Tiêm đã đợi cậu rồi.”
Cái gì? Hiểu Tiêm đến rồi sao?
Trong mắt Tân Tằng vụt qua một tia phức tạp, gia tộc bị diệt môn, mấy ngày nay anh ta thật sự là mất hết ý chí, cái gì cũng không có nghĩ, Hiểu Tiêm gọi điện, gửi tin nhắn zalo, anh ta cũng không có hồi đáp.