Mấy người Lý Quý cũng vô cùng sửng sốt, phải biết một chỗ đáng sợ của Hạ nhẫn, thật sự là quá rõ ràng.
Bộ shuriken đó vừa rồi không thua kém một người cầm súng máy càn quét, mấu chốt là uy lực của shuriken này không phải là thứ mà một viên đạn có thể so sánh.
Nhưng lúc này lại bị Sở Vĩnh Du tránh được toàn bộ? Bọn họ cũng nghĩ đến vấn đề giống với Yoshida, đó chính là Sở Vĩnh Du còn ôm một người đó, ôm người còn dễ dàng như vậy sao? Vậy nếu như không có gì bên cạnh thì sao?
“Quả nhiên.”
Lát sau, Yoshida nói ra một câu như vậy, đồng thời hai tay rung lên, hai thanh kunai xuất hiện.
Kunai, một trong dụng cụ võ đạo cỡ nhỏ của nhẫn giả, rất dễ mang theo, có thể cầm có thể ném, phía trước là đầu nhọn có hình thoi, khi sử dụng thì lực sát thương cũng cực kỳ khủng khiếp.
Yoshida lúc này chính là định đánh cận chiến, bởi vì nhẫn giả bọn họ, ở phương diện tốc độ, vậy thì thật sự không để bất kỳ ai vào mắt, cho dù cận chiến không có nhiều kỹ thuật như võ sĩ, nhưng dựa vào tốc độ di chuyển nhanh và kunai, nó đủ để giết kẻ địch trong thời gian ngắn.
Thấy vậy, Lý Quý cũng yên tâm, cười gằn nói.
“Oắt con, khuyên cậu tốt nhất khoanh tay chịu trói đi, Yoshida đứng ở trước mặt cậu, là Hạ nhẫn trong bộ lạc nhẫn giả, cho dù là trong Hạ nhẫn cũng là tồn tại mạnh nhất, ồ, ta quên mất, cậu có thể không hiểu lắm về nhẫn giả của nước Nhật, tôi nhắc nhở một chút, một Hạ nhẫn, gết chết Tiên Thiên võ giả của nước R là không có bất kỳ vấn đề gì, hiểu rồi chứ.”
Sở Vĩnh Du bất lực lắc đầu.
“Nếu Tiên Thiên võ giả nào bị loại rác rưởi này giết, vậy chắc đầu óc trước đó đã bị khoét rỗng rồi.”
Cái gì!
Yoshida giận dữ, mặt mày trở nên vặn vẹo.
“Anh… anh vậy mà hình dung nhẫn giả chúng tôi là rác rưởi sao? Tìm chết!”
Xoạt!
Bóng người của Yoshida biến mất, theo đám người Lý Quý thấy, đã hoàn toàn không bắt được vị trí thật của Yoshida, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một ít tàn ảnh di chuyển ở trong căn phòng.
“Oắt con! Vẫn hung hăng sao? Tốc độ của tôi chẳng qua chỉ mới phát huy một nửa, có phải đã bắt đầu hối hận rồi không?”
Trong căn phòng, giọng nói của Yoshida vang lên, lúc đông lúc tây, lúc trái lúc phải, khiến người ta không phân biệt rõ được là phát ra từ đâu.
“Ồn ào!”
Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại, đột nhiên đá một cước.
Bụp!
Sau khi vang lên một tiếng trầm thấp, cơ thể của Yoshida đụng vào bức tường đối diện, quỳ một gối trên đất, phun ra một ngụm máu.
“Anh… anh vậy mà có thể phát hiện ra tôi.”
Không nói đến đám người Lý Quý đờ đẫn toàn bộ, trong lòng Yoshida lúc này đã sinh ra sự sợ hãi, một cước vừa rồi, tuyệt đối không phải là thực lực thật sự của người nước R này, nếu không anh ta chắc chắn chết rồi.
“Lý Quý.”
Sở Vĩnh Du không có để ý Yoshida, đưa mắt nhìn sang Lý Quý, Lý Quý lập tức cảm thấy da đầu da dại.
“Đáng chết! Chạy mau!”
Thấy một màn này, Yoshida biết mình đã không phải là đối thủ, trong tay phải không biết từ khi nào nhiều thêm hai quả cầu màu tím, đột nhiên ném ra đất.
Lập tức, trong căn phòng khói tím lan ra, bằng mắt thường không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, gần như che chắn tầm nhìn.
“Các người, muốn đi đâu?”
Nhân lúc khói bao phủ, Yoshida nhịn đau đớn trên cơ thể mang theo Lý Quý nhanh chóng di chuyển đến cửa, ai ngờ một giọng nói đột nhiên vang lên, dọa hai người giật mình Ong!
Một cỗ khí thế phát ra, khói tím bị thổi tản ra xung quanh, Yoshida và Lý Quý lúc này mới phát hiện, Sở Vĩnh Du đã không biết từ khi nào đến trước người bọn họ, vừa hay chặn lối ra vào của căn phòng.
Mẹ kiếp đây là cái tốc độ gì!
Lúc này, anh ta cuối cùng cũng có một nhận thức mới về Chiến Thần nước R, căn bản không giống như những gì các tiền bối nói, cái quái gì cũng không phải.
Bốp!
Bất thình lình, tay phải của Sở Vĩnh Du đưa tay tát Yoshida một cái, Lý Quý ở bên cạnh thậm chí cũng không có nhìn thấy động tác của Sở Vĩnh Du như nào, rõ ràng vẫn ôm một người.
Điều càng đáng sợ hơn là đầu của Yoshida quay ít nhất ba vòng trên cổ, sau đó mới ói máu rồi ngã ra đất.
Lúc này, khói tím cũng tản đi hết, mấy thủ hạ của Lý Quý nhìn thấy một màn này, cuối cùng cũng biết rút súng sau người ra, nhưng tay cầm súng, chỉ cần không phải kẻ mù đều có thể thấy rõ ràng là đang cực kỳ run rẩy.
Tồn tại trâu bò như Hạ nhẫn cũng chết rồi, mấy khẩu súng cỏn con này bọn họ thật sự có tác dụng sao?
“Đừng giết tôi! Đồ vẫn còn, đồ vẫn còn, cầu xin cậu!”
Lý Quý bụp một phát quỳ xuống đất, bắt đầu xin tha, trong đầu không khỏi nghĩ đến di ngôn ba nói khi qua đời.
“Quý, nếu như người của gia tộc Nam Cung đến, nhất định phải dựa theo ước định mà đi thử thách người đó, hoàn thành thì giao trả đồ, nhớ kỹ không được sinh lòng tham, sự cường đại của gia tộc Nam Cung, sự khủng bố của võ giả, con căn bản không tưởng tượng được đâu.”
Lúc đó, Lý Quý căn bản không có để tâm, bây giờ cuối cùng cũng nếm trải cảm giác này, nhất thời cảm xúc cũng vô cùng lẫn lộn.
“Chuyện thứ nhất, thả tất cả các cô gái bị nhốt trong tầng hầm ra, có vấn đề không?”
Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Lý Quý gật đầu lia lịa, vội nhìn sang mấy tên thủ hạ của mình, gào lên.
“Mẹ kiếp! Không nghe thấy lời của đại nhân sao? Mau đi thả người, mỗi người bồi thường một trăm nghìn đô.”
“Vâng vâng.”
Mấy tên thủ hạ tay súng, lập tức chạy về phía lồng giam.
“Chuyện thứ hai, đóng cửa câu lạc bộ UVT.”
“Vâng thưa đại nhân, tôi ngay mai sẽ đóng.”
Sau đó, Sở Vĩnh Du quay người đi ra ngoài.
“Đi thôi, dẫn tôi đi lấy thứ đồ mà ba anh bảo vệ, anh có thể tùy tiện kêu cứu, xem thử có ai có thể cứu anh đi không, đương nhiên, tương đương với việc đó, kết cục của anh sẽ càng lúc càng thê thảm.”
Lý Quý đứng dậy vội vàng nịnh nọt.
“Không dám, tôi chắc chắn không dám, tôi bây giờ dẫn đại nhân đi.”
Tuy nhiên, trong lòng Lý Quý lúc này, lại vô cùng vui mừng, thứ đồ đó, bây giờ bộ lạc nhẫn giả đã tiếp quản, cậu muốn đi lấy, thật sự là tự tìm đường chết, tôi hận không thể dẫn cậu đến đó.
Nếu không phải vì thứ đồ đó, cự đầu như bộ lạc nhẫn giả, sao có thể đối tốt với anh ta, còn giúp thành lập Tầm Long Hội, cho chỗ dựa, tất cả đều là vì thứ đồ đó.
“Trước đó tôi sẽ kiểm tra các cô gái ở đây đã bình yên vô sự rời đi chưa, hiểu không?”
“Hiểu, đại nhân ngài yên tâm.”
Đang muốn rời khỏi, đột nhiên Eguchi Fukuna và Nakato đi vào.
Bọn họ đi vào UVT tìm tiền bối Yoshida của Nakato, sau khi biết chỗ này thì đi tới.
Nakato tốt xấu gì cũng là Hạ nhẫn của bộ lạc nhẫn giả, chút quyền hạn này vẫn có, tầng hầm của câu lạc bộ UVT, đối với anh ta mà nói tự nhiên cũng không tính là bí mật gì.
Lúc này, hai người đều ngây người tại chỗ, Eguchi Fukuna không dám tin mà nhìn thấy vị hội trưởng của Tầm Long Hội như Lý Quý lại khom lưng uốn gối với Sở Vĩnh Du.
Mà Nakato, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn thi thể nằm trên đất của vị tiền bối Yoshida có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều.
Sở Vĩnh Du không hề để tâm, Lý Quý cũng không biết hai người này, cất bước đi về phía trước.
Khi Nakato phản ứng lại muốn ngăn cản Eguchi Fukuna có động tác gì đó, tay phải của Eguchi Fukuna đã chỉ về phía Sở Vĩnh Du.
“Nakato đại nhân! Giết cậu ta!”
Nakato: Mẹ kiếp cảm ơn mày…