Thấy bộ dạng của ba người, Phá Thiên đột nhiên khẽ mỉm cười.
“Ba người căng thẳng cái gì! Phá Thiên tôi cũng xem như là lão tiền bối rồi, sao có thể qua cầu rút ván, tôi chọn ba người là vì cục diện đều ở trong sự kiểm soát của tôi, nếu không thật sự tìm ba lão già tới, có tâm tư khác không nói, xảy ra chuyện rồi, đến lúc đó cũng không phải tôi nói là được.”
Đến đây, Phá Thiên gật đầu đối với Quang Thập Bát.
“Nếu cậu sốt ruột như vậy, vậy cậu đi hấp thụ trước đi, ba người chúng tôi, không thể cùng lúc hấp thụ, cũng là vì đề phòng ngộ nhỡ Bạch Khởi liệu có thiết lập cơ quan gì đó hay không. Ngoài ra, Hồng Ngải cậu lấy điện thoại ra quay một đoạn video, tin chắc Quang Thập Bát cũng bằng lòng, đoạn video này, không những là cái chứng kiến cậu trở thành hấp thụ Võ Hồn của Bạch Khởi, càng có thể chứng minh trực tiếp với những người anh trai đó của cậu.”
Quang Thập Bát thở phào trong lòng, hai tay ôm quyền bái Phá Thiên một cái, sau đó đi về phía bức tượng khắc chữ Võ.
“Cảm ơn Phá Thiên tiền bối.”
Nhìn bóng lưng của Quang Thập Bát, Sở Vĩnh Du nhíu mày, từ trong lời nói của Phá Thiên, dường như có chút kiêng kỵ đối với anh trai gì đó của Quang Thập Bát.
Mà lúc này, Hồng Ngải thật sự nghe lời rút điện thoại ra quay video cho Quang Thập Bát.
Quang Thập Bát đến trước bức tượng, sau khi hít sâu một hơi, tay phải từ từ đưa ra, tiếp xúc vào bức tượng.
Gần như trong khoảnh khắc chạm vào, mắt thường có thể nhìn thấy, cơ thể của Quang Thập Bát run rẩy kịch liệt.
Ngay sau đó, tay cầm kiếm của bức tượng từ từ nhấc lên.
“Hỏng bét! Xảy ra vấn đề rồi!”
Phá Thiên mắng thầm một tiếng, bóng người lao về phía Quang Thập Bát.
Tuy nhiên vào lúc này, dòng sông hình tròn, nước sống đột nhiên dâng lên, ngăn cản Phá Thiên lại.Nhưng màn nước hạ xuống, khoảnh khắc phạm vi nhìn khôi phục lần nữa, cũng chính là thời khắc bức tượng vung kiếm chém xuống.
Phụt!
Sau tiếng máu trào ra, đầu của Quang Thập Bát bay lên, trực tiếp rơi vào trong nước sông, bị vô số các loại cá không biết tên cắn rỉa sạch sẽ trong thời gian rất nhanh.
Đến lúc này, nơi quây tụ ba bức tượng, chỉ còn lại một cái xác không đầu nằm trên đất.
“Chuyện này...”
Hồng Ngải trợn mắt há hốc mồm, Quang Thập Bát là Tiên Thiên võ giả có thực lực tương đương với anh ta, vậy mà... vậy mà chết như vậy rồi, chết như này cũng quá uất ức rồi.
Đang suy nghĩ, Phá Thiên không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Hồng Ngải, một ngón tay ấn, điện thoại còn đang quay video tạm thời ngừng lại, mà điện thoại cũng bị Phá Thiên trực tiếp thu lại.
Lúc này nụ cười trên gương mặt Phá Thiên, thế nào cũng có một vị quỷ dị, mà nụ cười này, chính là hướng về phía Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du, đến lượt cậu rồi, mấu chốt là cậu có lá gan đi thử hấp thụ Sát Hồn không?
Sở Vĩnh Du mặt mày không có cảm xúc, chỉ vào cỗ thi thể không đầu của Quang Thập Bát.
“Phá Thiên, sợ rằng tất cả đều là ông tính toán trước rồi, thật ra ông như vậy, còn không bằng trực tiếp ra tay một cách quang minh lỗi lạc đi.”
Sau đó một tiếng cười lớn sảng khoái phát ra, Phá Thiên lắc đầu.
“Thế giới này không có kẻ ngốc, chỉ có mạnh với yếu mà thôi. Đường lui của Quang Thập Bát, tôi đã giải quyết rồi, gia tộc Quang Thứ nếu như không ngừng ám sát tôi, tôi cũng sẽ rất đau đầu, nhưng có đoạn video này làm chứng, bọn họ chỉ sẽ nghĩ rằng Quang Thập Bát là bị cơ quan mà Bạch Khởi để lại giết chết, còn Hồng Ngải...”
Nói đến đây, Phá Thiên nhìn sang Hồng Ngải đứng ở bên cạnh.
“Đường lui của cậu, là cái gì?”
Hồng Ngải cười khổ.
“Phá Thiên tiền bối, tôi sớm đã nói cái gì cũng không cần, ông hà tất gì phải như vậy chứ? Tôi thật sự chỉ muốn có được tình hữu nghị của ông mà thôi.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng cơ thể Hồng Ngải vẫn rung lên, áo phía trên lập tức xé nát ra, chỉ thấy trên người anh ta, quấn một thứ giống như mảng đèn LRB thành từng vòng từng vòng.
“Bom mini được tạo ra bởi khoa học công nghệ mới nhất của nước Mỹ, năm quả này có sức nổ tương đương với 100kg TNT, nếu như Phá Thiên tiền bối có tự tin, có thể thử.”
Phá Thiên gật đầu.
“Ha ha, bản lĩnh ở phương diện này của nhà họ Hồng các cậu quả thật không nhỏ, không hổ là thường xuyên làm những vụ làm ăn này, để tôi đoán thử, có phải còn kết nối với nhịp tim của cậu phải không, có thể dùng điều khiển từ xa cho phát nổ, nếu như nhịp tim dừng lại, cũng sẽ phát nổ, phải không?”
Trong ánh mắt của Hồng Ngải tràn ngập vẻ ngưng trọng, Phá Thiên càng điềm tĩnh như vậy thì trong lòng anh ta càng hoảng.
Không có tiếp tục nhìn Hồng Ngải, Phá Thiên quay sang Sở Vĩnh Du.
“Thật ra Quang Thập Bát cũng không tính là tôi giết, muốn dung hợp bất kỳ hồn nào của Bạch Khởi, đều bắt buộc phải có đủ Tiên Thiên Chi Khí làm vật chống đỡ, những người vừa tấn cấp như các cậu, căn bản không thể thành công dung hợp một hồn nào cả, một khi bức tượng phát hiện Tiên Thiên Chi Khí của cậu không đủ, tự nhiên sẽ ra tay giết cậu, cho rằng là một loại vấy bẩn.”
Sở Vĩnh Du trầm giọng đáp lại.
“Ông có tự tin Tiên Thiên võ giả vừa mới tấn cấp thì nhất định không thể làm được như vậy sao?”
Phá Thiên đã cười.
“Phí lời! Ba người các cậu mỗi người có được một trăm hạt Long Mễ tôi bán đấu giá, tôi có đánh giá cao các cậu hơn nữa, cho dù có người hấp thụ năm trăm hạt Long Mễ thì có thể như nào? Ở trong mắt tôi, vẫn không khác gì loài kiến hôi, vẫn không phải là không thể hấp thụ được bất cứ một hồn nào hay sao.
Đến đây, xem như hoàn toàn lộ mặt thật rồi, rất rõ ràng, Phá Thiên không định để lại người còn sống rồi, giống như những gì Phá Thiên nói trước đó, biết đường lui mà bọn họ chuẩn bị cũng chả sao, bởi vì ông ta mạnh hơn.
“Đúng rồi, vốn dĩ nếu như có thể, tôi không định giết cậu, nhưng thanh kiếm dùng để mở cửa kia, có người cho tôi free, yêu cầu duy nhất chính là giết cậu, con người của tôi trước giờ nói được làm được, các cậu cũng nên tự động.”
Đánh rắm!”
Hồng Ngải mắng thầm một tiếng, đã căng thẳng đến mức không còn là mình, trên người quấn thuốc nổ tương đương với 100kg TNT, Phá Thiên vậy mà đều không có để vào trong mắt, rốt cuộc chi tiết nào xảy ra lỗi chứ? Hoặc là ông ta có cách gì phá được sao?
Lời cuối cùng của Phá Thiên ngược lại Sở Vĩnh Du không có ngờ được, vậy mà có người tìm được loại người có cấp bậc như Phá Thiên đến giết anh, dường như trong số kẻ dịch, có thể làm được điểm này, ít càng thêm ít.
“Có điều Phá Thiên, ông có thể phớt lờ đường lui của chúng tôi, giết chúng tôi, nhưng ông làm sao xử lý được con chuột luôn đi theo đằng sau?”
Hửm?
Lời này của Sở Vĩnh Du vừa cất lên, Phá Thiên nhấc tay đánh ra một chưởng vào trong bóng tối.
Bụp!
Sau tiếng nổ vang, một bóng đen đi ra.
“Phá Thiên, không bằng chúng ta gạt bỏ hiềm khích trước kia trước, giải quyết tên nhóc vậy mà có thể phát hiện ra tôi này thì sao hả?
Phá Thiên rõ ràng đã nhận ra bóng đen là ai, nhưng dường như càng nhận công nhận câu nói này, lập tức xoay người, nhìn Sở Vĩnh Du hỏi.
“Cậu vậy mà có thể phát hiện ông ta? Sở Vĩnh Du, nói cho tôi biết, đường lui của cậu là gì?”
Cất bước đi ra, trong mắt Sở Vĩnh Du có một tia sáng vụt qua.
“Đường lui của tôi, chính là bản thân tôi.”