Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên liếc mắt nhìn nhau, đều không nói cái gì, chuyện của Lam Mị bọn họ tạm thời quyết định không nói cho Ngu Thư Di biết, chờ sau này rồi nói sau.
Lần này, Sở Vĩnh Du trở về đương nhiên sẽ bắt đầu tìm kiếm kẻ cầm đầu Lam Mị, làm sao có thể bỏ qua.
Hôm nay, tạm thời anh không có suy nghĩ gì khác, con gái đã ngủ say một năm, đã rời xa vợ mình một năm, chắc chắn phải ở bên cạnh người nhà.
“Vô Địch, trong truyền nhân của rồng, cậu có trình độ gì vậy?”
Trong lúc ăn cơm, Sở Vĩnh Du bỗng nhiên xúc động hỏi một câu, Thượng Quan Vô Địch gãi đầu.
“Tàm tạm thôi, dù sao thì có rất nhiều võ giả đều đang chơi, những người lợi hại đều là những người có thể đạt đến cảnh giới Võ Vương trước bốn mươi tuổi, xem như là một tiêu chuẩn tuyến đầu, có điều là…”
Sở Vĩnh Du ra hiệu tiếp tục, Thượng Quan Vô Địch bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà bang phái đứng đầu trong trò chơi là Huyền Hoàng môn, thật sự rất kinh khủng, mấy người bọn họ ai cũng lợi hại, ngay cả cấp bậc của em mà cũng không thể chen chân vào 99 đường chủ của người ta, chứ đừng nói chi là mười một trưởng lão, môn chủ, còn có ba thái thượng trưởng lão khác. Nếu như không phải trò chơi truyền nhân của rồng xuất hiện, bọn em cũng không biết là ở nước R còn có nhiều võ giả lợi hại như thế.”
Nhíu mày, cái tên Huyền Hoàng môn này, không phải là do Sở Vĩnh Du quá nhạy cảm, trong nháy mắt anh liền nhớ đến mười triệu người đến từ Huyền Hoàng Tinh.
Nếu như là bình thường muốn trở thành bang phái đứng đầu trong truyền nhân của rồng, vậy thì phải là võ giả thành lập, bởi vì bọn họ có thực lực, tiến vào trò chơi, đương nhiên có đẳng cấp xa hơn những người bình thường không có thực lực, kinh nghiệm là con số 0.
Nhưng mà Thượng Quan Vô Địch cũng được xem như là một người xuất sắc trong số Tiên Thiên võ giả, thế mà không sánh bằng một đường chủ của Huyền Hoàng môn, chuyện này thật sự có chút khoa trương.
Ồ lên một tiếng, Sở Vĩnh Du không nói gì nhiều, thời đại thay đổi, mình phải thuận theo, trừ phi bạn có thực lực mạnh mẽ có thể thay đổi cả thời đại.
“Vô Địch nói không sai, bây giờ Huyền Hoàng môn xếp thứ nhất không ai có thể rung chuyển, thứ hai là Tạc Thiên Bang cũng vô cùng kinh khủng.”
Ngu Thư Di nói một câu làm biểu cảm của Sở Vĩnh Du trở nên kỳ quái, thật sự cái tên Tạc Thiên Bang này cũng chỉ có Phồn Hoa có thể lấy, những người khác chắc có lẽ là cảm thấy quê muốn chết đi được.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc đi tìm Phồn Hoa.
Buổi tối, có lẽ là do ngủ lâu lắm rồi, cô bé Hữu Hữu cứ luôn giày vò, đến một giờ đêm mới ngủ, làm thời gian hoạt động của Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du kéo dài rất lâu.
Cả hai rúc vào nhau, Sở Vĩnh Du hỏi.
“Vợ à, anh thấy bây giờ em dừng ở chiến lực đỉnh tiêm võ giả cửu phẩm, cũng nên phá vỡ đến Tiên Thiên võ giả rồi.”
Đồng Ý Yên gật đầu.
“Ừm, thật ra thì đã nói tới chuyện này lâu rồi, sư phụ nói không cần phải nóng nảy, kêu em đợi anh trở về, xem xem có thể thu thập được số Long Mễ vừa đủ để em tu luyện Huyết Hoa Lạc Hà Kinh. Nếu có thể gom đủ, vậy thì con đường tương lai càng thêm sáng lạng.”
Đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nghe cách nói này, anh tò mò hỏi.
“Em cần bao nhiêu?”