Đúng lúc này có một chiếc Mercedes Maybach đậu lại ở ven đường, ba người Sở Vĩnh Du bước xuống xe, trực tiếp đi đến cửa hàng bán súp dê, sau đó ngồi vào cái bàn ở bên cạnh.
Một màn này làm âm thanh chửi rủa biến mất, Lưu Phong cùng với đám người mà anh ta mang đến đây đều ném ánh mắt hung ác.
Mà quần chúng đang đứng xem ở phía xa xa đều nhỏ giọng thì thầm.
“Lá… lá gan của ba người này thật là lớn quá đi, dưới tình huống này mà còn dám đi ăn súp dê?”
“Đúng đó, có đều người ta đi xe Mercedes Maybach mấy tỷ bạc, chắc chắn không phải là người bình thường.”
“Ha ha, vậy các người sai rồi, ba của Lưu Phong là người đứng đầu ở thành phố Khuông chúng ta, trừ phi những người thuộc tầng lớp thượng cấp nếu không những người có tiền bình thường thì người ta cũng không để ý đâu.”
Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du ngồi xuống, cười nói.
“Ông chủ, cho tôi ba bát.”
Nói xong lại nhìn Hà Đồ và Nam Cung Vô Phong.
“Bác cả, sếp Hà, có yêu cầu gì với súp dê không?”
Hà Đồ có chút lúng túng.
“Đây là lần đầu tiên mà tôi ăn, như thế nào cũng được.”
Còn Nam Cung Vô Phong thì cười nói.
“Đã lâu lắm rồi không ăn, bác cũng ăn bình thường là được, không thể không nói có đôi khi thứ này rất dễ làm cho người ta thèm.”
Quay đầu lại, nhìn thấy Chiêm Tinh Hà vẫn còn đứng đó không động đậy, Sở Vĩnh Du cau mày nói.
“Ông chủ, anh không buôn bán hả?”
Nhìn thấy ba người Sở Vĩnh Du dường như quyết tâm muốn ăn, Chiêm Tinh Hà hơi bất ngờ, vội vàng đi vào bên trong.
“Làm chứ, ba người chờ một lát nha, làm xong nhanh thôi.”
Lúc này, Lưu Phong không vui bước vài bước đi đến trước mặt ba người bọn họ.
“Nè, con mắt của ba người bị mù hay là lỗ tai bị điếc vậy? Thật sự muốn ăn cái quán này à?”
Hà Đồ lạnh mặt quay đầu nói.
“Cậu? Con cái nhà ai không biết tôi ư?”
Nhìn Hà Đồ, Lưu Phong khó chịu nói.
“Con mẹ nó, ông là Như Lai Phật Tổ hả, ông đây nhất định phải biết ông à? Nói cho các người biết, trong vòng một phút cút khỏi đây đi, nếu không thì các người sẽ được liệt vào danh sách đen của tôi, đến lúc đó, ha ha, đừng tưởng là một chiếc Mercedes Maybach thì có thể để ông đây chừa mặt mũi.”
Trong lúc nhất thời, Hà Đồ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hai lão đại đang ngồi ở đây, đặc biệt để nhà giàu có đứng đầu thành phố Khuông là mình đến đây để bớt chút phiền phức, không nghĩ tới là hiện tại…
Khoát khoát tay, có bốn bóng người âm thầm lao tới, trực tiếp bao vây Lưu Phong.
“Điều tra cho rõ rồi kêu ba của cậu ta đến đây nhận người, nếu như trước khi ăn xong rồi mà còn chưa đến thì vĩnh viễn đừng gặp nữa.”
Giọng điệu lớn lối như thế làm cho tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí cho rằng ngày hôm nay Lưu Phong… đã gặp phải một người khó chơi.